Cố Chính Tắc luôn luôn rất cẩn thận, Cố Khấu biết điều đó bởi vì hai người hoàn toàn không bình đẳng, nếu thật sự làm ra chuyện gì ngược lại sẽ gây phiền toái, thế nhưng cô vẫn có chút xấu hổ.
Cũng may Cố Chính Tắc không để ý, ngược lại còn hỏi cô: “Khi nào về thành phố T?”
Cố Khấu trả lời: “Hôm nay không có lịch trình nên Vương Thi Giai mua cho em vé máy bay buổi tối.”
Cố Chính Tắc nhấp một ngụm cà phê Americano, “Nói cô ấy hủy vé đi. Tranh thủ thu dọn hành lý, giữa trưa chúng ta cùng bay về.” Nói xong thì đứng dậy đi tắm.
Tiếng nước trong phòng tắm ào ào vang lên, Cố Khấu vừa nhâm nhi miếng trứng ốp lết, vừa suy nghĩ: Từ khi nào mà Cố Chính Tắc lại rỗi rãi như vậy?
Cố Chính Tắc là kiểu bay đi họp trên toàn thế giới, ngày thường Cố Khấu ngồi ngóc mỏ ở thành phố T, quanh năm suốt tháng không biết gặp mặt “Bố đường” của mình được mấy lần. Lần này có thể là Cố Chính Tắc không vớ được cô bạn giường nào ở thành phố S cho nên triệu hạnh cô vài lần, thị tẩm xong còn thưởng cho một tấm vé máy bay.
Cố Khấu chán nản tính toán, nếu Cố Chính Tắc vui vẻ, đêm nay cũng sẽ không tha cho cô.
Quân lệnh như núi, không thể làm trái, có khả năng là hôm nay cô cũng không gặp được em trai mình.
Cô dứt khoát gọi điện thoại cho Cố Mang, “Em zai, khỏi cần đến đón chị, chị có việc rồi.”
Em zai nhỏ đành phải thành thật mò lên lớp tự học.
Cố Khấu lầm lũi đi theo sau lưng của Cố Chính Tắc. Tuy rằng cô biết Cố Chính Tắc có tiền nhưng khi nhìn thấy máy bay cá nhân của anh vẫn không khỏi sởn tóc gáy, miệng mở to có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Tiếp viên trên máy bay nhìn vẻ mặt cô như nhà nông lần đầu lên Sì phố của cô cùng cúi đầu chép miệng, lễ phép mỉm cười.
Cố Chính Tắc tức giận nói: “Mau ngậm miệng lại!”
Cố Khấu nhỏ giọng “Ơ” một tiếng, nâng cằm lên, ngồi ngay ngắn trên ghế uống soda đào, cũng không dám làm gì mất mặt Cố Chính Tắc nữa.
Cố Chính Tắc đang bàn công việc với đối phương, người kia có thể là cấp quản lý trong công ty giống như Cố Chính Tắc, từ đầu tới chân đều là khí chất tinh anh, vẻ ngoài vô cùng đẹp trai, trên sóng mũi đeo một cặp mắt kính, khí chất so ra còn nho nhã hơn Cố Chính Tắc nhiều.
Bút máy của Cố Chính Tắc sột soạt viết trên giấy vài chữ, người kia lập tức rút hợp đồng ra đối chiếu, nhìn qua là biết quy trình rất phức tạp.
Cố Khấu nhìn đến khi hai mắt díp lại, đoán rằng bọn họ cũng dè chừng cô nghe lén nội dung cuộc nói chuyện nên cô nhét thêm hai nút bịt tai, quay người qua hướng khác giả bộ ngủ.
Một lát sau máy bay xóc nảy, cô mới ngồi dậy thắt đai an toàn, ngước mắt thấy vị đối tác mang mắt kính lúc nãy ngồi đối diện cô, thấy cô tỉnh lại nên mỉm cười đưa tay ra, “Thịnh Dư Minh”
Cố Khấu nhớ tới lần đó nhóm người gặp trong nhà hàng có anh ta, là người chỉ nói một câu “Cố tổng” để chào hỏi, nhìn dáng vẻ có thể là nhân viên cấp cao rất thân cận với Cố Chính Tắc.
Vừa nhớ lại chuyện lần đó cô cũng bị Lâm Văn Phi vạch trần, Cố Khấu thầm than trong lòng, ít ra cô là diễn viên, trên mặt còn có thể giả bộ bình tĩnh, cười cười bắt tay với anh ta, “Tôi họ Cố.”
Kết quả Thịnh Dư Minh cười nói: “Cô Cố Khấu, tôi có biết.”
Cố Khấu biết rõ mình không có nổi tiếng đến mức nhớ mặt đặt tên, nhất định là chuyện lần trước đã để lại ấn tượng với người khác rồi. Bất quá Thịnh Dư Minh cũng cho cô đủ mặt mũi, không nói thêm điều gì nữa, tiếp tục dán mắt vào màn hình máy tính làm việc.
Những người này đều là thành phần tinh anh không ngừng nỗ lực phấn đấu làm Cố Khấu cảm thấy ngại vì mình ngủ nhiều, lấy kịch bản trong túi ra tiếp tục nghiên cứu, đọc xong hơn 90 trang kịch bản cũng tới thành phố T.
Khí hậu ở thành phố T khô ráo, bởi vì nằm ở vĩ độ cao nên khí lạnh đến rất sớm, cây bạch quả mọc bên ngoài sân bay đã thay lá, lá màu hoàng kim lộng lẫy theo gió đung đưa, hơn nữa bầu trời một sắc xanh trong trẻo, tạo thành phong cảnh rung động lòng người.
Hôm nay là thứ sáu, Cố Khấu vốn dĩ đã làm tốt công tác tư tưởng để tiếp tục hầu hạ kim chủ cuối tuần này, không ngờ rằng Cố Chính Tắc vừa lên máy bay đã liên tiếp nhận 7 8 cuộc điện thoại, quả nhiên là ông chủ thì lúc nào cũng bận rộn.
Cố Khấu tranh thủ lúc anh không nhận điện thoại, đánh liều hỏi: “Cố tiên sinh, cuối tuần anh có việc bận sao?”
Cố Chính Tắc trăm công nghìn việc nhín chút thời gian nhìn cô một cái, “Có”
Cố Khấu lại hỏi: “Đêm nay thì sao? Đêm nay cũng có việc sao?”
Cố Chính Tắc vừa ký tên vừa nói: “Có. Sao vậy?”
Mặc kệ Cố Chính Tắc là thật sự có việc hay là giả vờ có việc, tóm lại ý là cuối tuần này Cố Khấu không cần bồi ăn bồi ngủ với anh.
Cố Khấu trong lòng mừng rỡ muốn tung bông tung hoa, nhưng vì muốn chừa cho Cố Chính Tắc mặt mũi nên cố ý làm ra vẻ thật đáng tiếc, lưu luyến không rời nói: “Nếu Cố tiên sinh có việc, vậy cứ cho em xuống cửa hàng Starbucks phía trước là được rồi, em sẽ tự về công ty.”
Cố Chính Tắc “Hừm” một tiếng, không có gì dị nghị, bất quá không cho cô xuống của hàng Starbucks gần sân bay mà chở cô đến thẳng công ty.
Cố Khấu đóng cửa xe xuống xe, đoan trang mỉm cười nhìn theo Cố Chính Tắc đi xa, ngay lập tức trở lại bản tính vốn có, vui vui vẻ vẻ gọi điện thoại cho Cố Mang, “Em tan học chưa? Chị đi đón em về nhà!”