Đắc tội với Cố Mang là thương gân động cốt, đắc tội với Cố Chính Tắc có khả năng là hôi phi yên diệt*.
*Tan thành tro bụi
Cho Cố Khấu 10 lá gan cô cũng không dám chống đối với Cố Chính Tắc, đành phải cắn răng nói dối với em trai mình: “Đoàn phim có việc, chị phải đi trước, em về trường học đi!”
Siêu thị Ngày ngày sinh tiên nằm ở tầng hầm 3 của trung tâm mua sắm, trung tâm này rộng đến phát sợ, hai chị em đi vòng ra cửa mất hơn 10 phút.
Cố Khấu bóp cổ tay đẩy Cố Mang đi trước, cậu nhóc còn chưa kịp phản ứng đã bị chị gái nhét vào trong xe taxi, lơ ngơ bị nhét cho một nắm tiền lẻ, “Mai mốt nói chuyện với em tiếp!”
Cố Mang bị chị mình kéo tới kéo lui làm cả người đầy mồ hôi, vịn trên cửa xe kêu, “Khấu Khấu!”
Cố Khấu sợ cậu nhìn ra dấu vết gì, chột dạ hỏi, “Sao vậy?”
Cố Mang hạ cửa xe xuống, nét mặt tươi cười quỷ dị, “Có phải chị có bạn trai rồi, đúng không?”
Bị em trai hỏi như vậy, Cố Khấu càng thêm chột dạ, tiễn cậu đi càng nhanh.
Xe của Cố Chính Tắc giống như là đến ngay lập tức, Cố Khấu lên xe còn hít sâu, bởi vì vừa rồi cô giống như chơi parkour* ở mức độ cao, hiện tại tim còn đập rất nhanh.
*Một môn thể thao vượt chướng ngại vật đường phố bằng các động tác chạy, đu, lăn, nhảy, lộn nhào mà không có bất cứ dụng cụ hỗ trợ với tốc độ nhanh chóng.
Cố Chính Tắc đã thay đổi một bộ tây trang khác, giống như mọi khi là đen từ trong ra ngoài, so với ông trùm tài chính thì càng giống đại ca xã hội đen hơn, anh vậy mà hỏi cô, “Mua đồ ăn gì vậy?”
Cố Khấu nói: “Không, không mua. Không phải anh kêu em đi ra sao? Em nghĩ chắc anh đã có sắp xếp.”
Cố Chính Tắc dừng một chút, trên cao nhìn xuống cô hai giây, “Tôi tưởng em muốn kêu tôi ra.”
Cố Khấu lúc này mới rõ ràng là lúc vừa mới xuống máy bay cô diễn xuất quá mượt làm Cố Chính Tắc tưởng rằng vẻ mặt lưu luyến không muốn rời xa của cô là thật.
Cố Khấu trong lúc nhất thời chỉ muốn đâm đầu vào tường, “…”
Nhưng ván đã đóng thuyền, bầu không khí trong xe ngày càng xuống thấp, giống như đang có máy hút không khí trong xe đi, đầu Cố Khấu cảm thấy như đang xoay mòng mòng.
Cố Khấu nhìn vẻ mặt lạnh như nước đá của Cố Chính Tắc, tưởng tượng thử đêm nay cô sẽ trôi qua như thế nào, trong lòng càng cảm thấy bồn chồn hơn, vội vàng nói: “Cố tiên sinh, anh có muốn uống trà sữa trân châu không? Gần đây có cửa hàng Dụ Viên uống rất ngon.”
Cố Chính Tắc giống như mới bị ai thả xuống từ trên đĩa bay, tiếp tục tìm tòi nghiên cứu gương mặt của sinh vật nữ đang ngồi trước mắt.
Chỉ cần dùng đầu ngón chân cũng biết người như Cố Chính Tắc không bao giờ đụng đến mấy loại đồ ăn vặt này, gương mặt Cố Khấu thoáng chốc ửng hồng.
Tài xế nhịn không được, đành chen lời: “Cô Cố muốn uống vị gì? Tôi đi mua cho cô.”
Cố Khấu vội vàng lấy túi xách, “Để tôi tự đi mua là được rồi! Chỉ cần 3 phút thôi!”
Lúc học cấp 3 cô cũng chưa từng liều mạng chạy một trăm mét như vậy, cuối cùng lúc cầm túi trà sữa chạy về vẫn bị Cố Chính Tắc nhắc nhở: “Em đi hết 7 phút.”
Người này đúng là quỷ hẹp hòi, Cố Khấu không muốn nhiều lời nữa, thở hồng hộc đưa cho tài xế một ly trà Ô Long, đưa một ly Hồng trà khác cho Cố Chính Tắc, “Vâng, vâng, đã để Cố tiên sinh phải đợi, mua ở Dụ Viên phải đợi hơi lâu.”
Hôm nay Cố Khấu vừa là “Siêu thị Ngày ngày làm tiên” vừa là “Trà sữa Dụ Viên”, Cố Chính Tắc đại khái là bị cô làm hạ giá rồi, dọc đường cũng không nói gì, nhưng cũng không có dò hỏi, mặt mày thờ ơ lạnh nhạt đưa Cố Khấu đi ăn cơm, sau đó dặn dò khách sạn chuẩn bị phòng cho anh.
Cố Khấu nắm chặt túi trà sữa, cúi đầu khom lưng theo anh đi suốt đoạn đường, cuối cùng Cố Chính Tắc thấy có chút kỳ lạ, nghi ngờ nhìn xuống cái túi trong tay cô.
Cố Khấu vội vàng giải thích: “....Em chưa có ăn hết trân châu.”
Cố Chính Tắc có lẽ cảm thấy hôm nay cô làm mất mặt anh quá rồi nên tự đi tắm trước, để Cố Khấu một mình ở trong phòng ăn trân châu.
Chờ anh tắm rửa xong đi ra, Cố Khấu lại cầm túi đi vào phòng tắm, mần mò hồi lâu mới dò dẫm bước ra ngoài, “Cố tiên sinh? Em tắm xong rồi.”
Cố Chính Tắc dựa vào đầu giường đọc sách, không ngẩng đầu, giống như đang kêu chó con, “Lại đây.”
Cố Khấu đi đến mép giường, đem hai đầu dây lưng của áo tắm để vào trong tay anh, ý bảo anh cởi ra, sau đó chấp hai tay mình ra sau lưng, mím môi, vẻ mặt thấp thỏm chờ mong.
Chỉ là một đêm bình thường như mọi đêm mà cô lại có thể bày ra một chút tình thú.
Ngón tay Cố Chính Tắc nắm chặt áo choàng tắm của cô, từ từ kéo ra, Cố Khấu hơi rụt vai lại, hiển nhiên là cô thẹn thùng nhưng vẫn để mặc anh cởi dây lưng của mình.
Áo choàng tắm mềm mại màu trắng mở ra hai bên, để lộ ra cơ thể được trang trí tỉ mỉ của người con gái. Trên cổ mảnh mai thắt một sợi ren màu trắng, có treo hai cái lục lạc nhỏ, hai mảnh vải nhỏ nhắn miễn cưỡng mới che được đỉnh nhọn của hai bầu ngực đầy đặn, ở giữa là dải lụa được thắt nơ bướm, một đầu dây lụa theo vòng eo thon thả rũ xuống giữa hai chân, một đầu khác phất phơ trong không khí như mời gọi người mở cục bông mềm mại trắng đến phát sáng, ngọt hơn đường hóa học ở trước mắt này.
Cố Chính Tắc thật lâu không nói gì, nhìn chằm chằm cơ thể của cô, biểu tình rất chi là nghiền ngẫm.
Cố Khấu khẩn trương, “Anh, anh không thích? Để em đi đổi…”
Cố Chính Tắc liếm một chút môi mỏng, không tỏ thái độ, lại nói: “Trong tay là cái gì?”
Đây là không phải là chán ghét. Cố Khấu biết phải nghe lời, khóe môi lập tức nhếch lên, từ sau lưng lấy ra cài tóc hình tai thỏ, cẩn thận cài lên tóc.
————
PS. Em trai Cố phải qua một hiệp mới gặp mặt anh rể tương lai hiahia
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~