Dương Diệu Nghi đến thăm phim trường sẵn tiện tặng cho Cố Khấu mấy hộp trái cây cắt sẵn, tò mò hỏi chuyện của cô: “Cố tổng gần đây sao rồi?”
Cố Khấu không hiểu tại sao Dương Diệu Nghi lại hỏi cô vấn đề này, từ khi cô vào đoàn phim thì Cố Chính Tắc chưa từng liên lạc lại với cô. Có điều ngẫm lại cũng biết, ngoại trừ cần chữ ký do chính tay anh ký ra thì ngay cả quần áo, cà vạt đều có người thay anh sắp xếp sẵn, thế nên sẽ không có chuyện đó xảy ra.
Dương Diệu Nghi nhìn cô cười mờ ám, kéo tay cô nói: “Em tập nhìn xa một chút đi.”
Sau khi Dương Diệu Nghi đi rồi, Cố Khấu lại tiếp tục quay thêm mấy cảnh thì đạo diễn Ngô mới cho cô đi nghỉ ngơi. Mấy trang tin tức đang thu hút bình luận sôi nổi, Cố Khấu nghe được hai chữ “Đỗ Dương’ cũng vội lấy điện thoại ra xem tin tức nóng hổi.
Thì ra là nữ diễn viên gợi cảm Đỗ Dương bị nghi là có tình yêu mới, còn bị chụp lén lúc đi ăn cùng với bạn trai.
Đỗ Dương cũng không phải là dạng bèo bọt gì nên phần bình luận phủ nhận bên dưới đa số là bị mua rồi, “Chỉ có mấy tấm ảnh đã muốn bôi xấu Đỗ Dương? Đám săn ảnh tàn tới mức này à?”
Bất quá Cố Khấu cũng từng đóng chung phim với Đỗ Dương nên chỉ cần liếc mắt là đã có thể nhận ra cô gái mặc đầm đỏ dáng người bốc lửa chân dài miên man kia chính xác là Đỗ Dương.
Cô không chỉ có thể nhận ra Đỗ Dương mà còn có thể nhận ra “bạn trai” của Đỗ Dương bởi vì chiếc xe đen thui nhìn đơn giản đó chính là chiếc xe toàn thành phố T chỉ có một chiếc, thuộc về Cố Chính Tắc.
Cố Chính Tắc không có lộ mặt chính diện trên ảnh chụp nhưng mơ hồ có thể nhận ra dáng người vai rộng chân dài của anh đang lịch sự mở cửa xe cho Đỗ Dương.
Hai người họ đứng rất gần nhau, tà váy đỏ của Đỗ Dương bay lướt qua quần tây của anh làm người ta liên tưởng hết điều này đến điều khác, nếu không phải do độ phân giải quá thấp thì có thể xem là một bức ảnh xuất sắc.
Dặn dò của Dương Diệu Nghi quả thật là rất dư thừa bởi vì quan hệ của cô và Cố Chính Tắc không phải loại tình chàng ý thiếp như cô ấy nghĩ. Cố Chính Tắc muốn chơi với ai thì chơi với người đó, mà anh cũng chẳng cần thiết nhân nhượng thời gian với cô.
Cố Khấu còn chưa kịp hiểu ra là Dương Diệu Nghi muốn cô nhìn xa như thế nào thì đạo diễn Ngô đã gọi cô đi quay lại cảnh vừa rồi, “Đổi một cách diễn đạt khác thử xem.”
Cố Khấu thử một lần chính là nguyên buổi trưa. Đại khái vì tâm trạng của cô không được tốt nên thế nào đạo diễn cũng không vừa ý, gọi cô ra một góc hướng dẫn cô cách dẫn dắt cảm xúc.
Đạo diễn Ngô cũng đã hơn 50, là một ông chú mập mạp vui vẻ, những yêu cầu nghiêm khắc đều được bộc lộ một cách uyển chuyển nên trong quá trình quay từ trước tới giờ đều khiến người khác thấy rất ổn, thế nhưng ở đoàn làm phim không phải là không có những người nóng tính, làm đến cuối cùng mọi người đều cảm thấy bực bội, nhíu mày nhìn cô chằm chằm, dần dần có tiếng to nhỏ xung quanh.
Cố Khấu chịu áp lực càng lớn thì càng khẩn trương, cuối cùng bộc phát toàn bộ cảm xúc thật ở trước máy quay, đạo diễn Ngô vậy mà vừa ý kêu ngừng, “Được rồi, hôm nay kết thúc!”
Cố Khấu lau nước mắt, khom người chào hỏi tất cả mọi người rồi đi về phòng nghỉ. Nhưng có lẽ hôm nay mọi việc đều không theo ý cô, cửa thang máy vừa mở ra thì bên trong là Lâm Văn Phi đang đứng.
Cô vụng về chào hỏi, “Anh phải đi à?”
Lâm Văn Phi cuối đầu nhìn cô nửa ngày, mặt không cảm xúc nói: “Em nên đi mới đúng, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, Trương Sĩ Phong còn muốn em ký tên cho cậu ấy nữa.”
Cố Khấu ban đầu không muốn đi nhưng có lẽ do quay phim cả một ngày nên đầu óc choáng váng, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà leo lên xe.
Lâm Văn Phi ngồi bên cạnh đang đọc tiểu thuyết mà cô cũng không biết nên nói gì, lấy khăn tẩy trang ở trong túi, lau sạch vết máu giả trên đầu. Cô nghĩ mình đã lau sạch sẽ nhưng lúc xuống xe, Lâm Văn Phi mới nói cho cô biết: “Trên tai còn dính vết máu kìa.”
Cố Khấu luống cuống tay chân tìm khăn tẩy trang, Lâm Văn Phi thở dài, đưa tay lau giúp cô vết máu dính trên vành tai.
Lòng bàn tay của anh khô ráo, giống như có ma lực quay ngược thời gian, Cố Khấu chợt nhớ đến đêm đó trên con đường mọc đầy cây ngô đồng, trên mặt bất giác đỏ lên.
Giờ hẹn là 10 giờ tối nhưng mọi người còn chưa có tới. Lâm Văn Phi nhìn điện thoại một hồi, “Đường phía trước bị chặn rồi nên mọi người phải đi đường vòng xa hơn. Em ăn trước cái gì không?”
Cố Khấu ôm cái ly thủy tinh uống nước ép cà rốt của mình, có thể là do cả buổi chiều quay phim mệt mỏi nên cô càng uống càng khát, chẳng mấy chốc đã hết ly. Lâm Văn Phi kêu thêm một ly nữa cho cô.
Trước kia mỗi lần đội văn nghệ tập trung cô đều kêu nước ép cà rốt khó uống nên bị Trương Sĩ Phong ghét bỏ, hai người không ai thua ai kéo dài nguyên một buổi trưa. Cuối cùng Lâm Văn Phi đều bị bắt phải ra mặt, anh đề nghị một trò chơi, ai nói trước người đó thua, người thua phải mời mọi người ăn kem ốc quế. Cố Khấu lần nào cũng thắng, sau đó lại rầu rĩ suy nghĩ cả đêm, cảm thấy mình quá trẻ con, có khi nào Lâm Văn Phi sẽ thấy cô ấu trĩ hay không.
Lâm Văn Phi đang nói chuyện điện thoại, Cố Khấu đứng ngồi không yên, chỉ cảm thấy đầu óc lâng lâng giống như đang đi xe lửa, một câu cũng không nghe rõ.
Cho đến khi Lâm Văn Phi đưa điện thoại cho cô, cô mới nghe được giọng Trương Sĩ Phong ở đầu bên kia: “Đại minh tinh, mấy năm nay cô đi đâu thế?”