Đây là lần đầu tiên trong mấy năm nay Cố Khấu và Lâm Văn Phi nói chuyện với bạn học ở ngoài trường, cô gấp đến mức suýt bóp nát cái ly. Lâm Văn Phi lấy cái ly trong tay cô đi, hờ hững nhìn cô.
Dưới ánh mắt của anh cô vô cùng khẩn trương, lắp bắp nói: “Không phải như vậy, ông biết không? Tôi, tôi là…”
Hình như Trương Sĩ Phong đang lái xe, hét lên qua điện thoại: “Lắp cái bắp nỗi gì? Bà chột dạ hả? Bà có biết bỏ vợ bỏ con là chết không có chỗ chôn không?”
Trước kia bọn họ diễn vở《 khổng tước Đông Nam phi 》, lúc lên sân khấu mới phát hiện đã lấy nhầm quần áo, đâm lao đành phải lao theo, Cố Khấu diễn vai Tiêu Trọng Khanh, Lâm Văn Phi diễn vai Lưu Đan Chi, cho nên Trương Sĩ Phong mới nói cô mất tăm mất tích là “bỏ vợ bỏ con”.
Thời điểm rực rỡ nhất cuộc đời của cô là lúc cô sa chân vào trong vũng bùn này cho nên cô vẫn luôn nhớ đến chuyện trước kia, không quay về được mà với cũng không tới nên nghĩ nhiều chỉ thêm vô ích. Gặp lại Lâm Văn Phi, giống như đem miệng vết thương đã từ chối chữa trị một lần nữa mở ra nhưng vẫn phát hiện là không có cách nào chữa được.
Cố Khấu cảm thấy trong lồng ngực có một cái lỗ thật lớn, gió thổi ào ạt.
Trương Sĩ Phong ở bên kia còn đang lải nhải: “Cái gã Tiết Bình Quý đê tiện trên đời còn biết thăng quan tiến chức rồi áo gấm về làng, còn bà ngay cả một chữ ký cũng không cho tôi? Cái tình cảm này cũng bèo bọt gớm, kem ốc quế tôi mời bà ăn dư sức nuôi mập mười con chó của Lâm Văn Phi đó…”
Cố Khấu muốn đẩy điện thoại ra xa nhưng tay của Lâm Văn Phi lại mạnh mẽ giữ lại, cô thử vài lần mà không xê dịch được miếng nào.
Cuối cùng Lâm Văn Phi cũng chịu lấy điện thoại ra, “Được rồi, tập trung lái xe đi.”
Gương mặt không son phấn của cô dưới ánh đèn gần như tái nhợt không còn chút máu nào, gầy yếu đến chói mắt.
Lâm Văn Phi nắm chặt di động, lung tung đọc vài tin tức nhưng một chữ cũng không đọc vào, đơn giản ném điện thoại lên bàn, “Chuyện là do tự em làm, em nổi nóng cái gì?”
Cố Khấu nhanh chóng đứng lên, mặc áo khoác xách túi lên, “Em không phải giận. Anh xem thường em cũng được, dù sao đều là do em tự chọn.”
Thành phố T ban đêm rất náo nhiệt, thời gian này các nhà hàng ven đường vẫn đông như trẩy hội. Cố Khấu cảm thấy tiếng của mọi người giống như lưỡi dao nhỏ đâm vào tai cô, quả thật là không có cách nào thở được, đành cúi đầu chọn đường vắng người để đi.
Nhà hàng phía sau con hẻm là thánh địa sống ảo của mấy cô hot girl, ban đêm ánh đèn lập lòe làm người khác cảm thấy bồn chồn trong lòng.
Cô mặc áo hoodie và quần jean, buổi tối hơi lạnh nên cô ôm chặt cánh tay mình, bất thình lình phía sau có người kéo túi xách của cô.
Cố Khấu không để tâm người đó là ăn trộm hay là gì, chỉ đem túi ôm ra phía trước, tiếp tục cúi đầu đi.
Người ở phía sau hình như không muốn buông tha, đột nhiên túm chặt tóc cô rồi lôi kéo.
Cố Khấu còn chưa kịp cảm thấy đau đã bị người đó xô ngã trên mặt đất, mùi rượu nồng nặc xông vào mặt, trong lúc hoảng loạn cô chỉ thấy người đó là một gã say rượu, trên mặt có vết sẹo dài nhìn rất dữ tợn.
Quần jean bó sát người nên không dễ cởi ra, người đó lôi kéo ống quần của cô, Cố Khấu hung hăng đá vài cái, toàn đá trúng mặt gã, ngược lại chọc cho cơn điên của gã bốc lên, tát mạnh cho cô hai cái.
Sức lực của đàn ông rất lớn, Cố Khấu mới lên sàn được vài giây đã thấy trước mắt đen kịt, cảm thấy mình như điếc rồi.
Gã say rượu hình như không có kiên nhẫn nữa, cởi ra thắt lưng, người say mèm đưa tay nhét vào giữa hai chân cô, vuốt ve thịt chân mềm mại, “Thật mềm…”
Chỗ bị tát lúc nãy bây giờ mới đau giống như bị lửa đốt. Tính cách Cố Khấu vốn dĩ ngoan cố, bị bàn tay thô ráp của gã sờ đến quần lót thì lửa giận trong tức khắc bốc lên, cũng không sợ chết, giơ khuỷu tay thúc vào đầu gã, sờ được túi xách trên đất cũng túm làm vũ khí phòng thân.
Cạnh bên của túi rất cứng, trong bóng tối nên không thấy rõ gì nhưng Cố Khấu cảm thấy gã hẳn đã đổ máu, bởi vì có cái gì nóng nóng văng trúng mặt cô.
Thấy gã cũng đã loạng choạng, Cố Khấu giống như được khen thưởng, càng cố sức giãy giụa phản kháng càng kích thích thú tính của con ma men kia, hắn nắm được mép quần lót của cô thì dùng sức kéo xuống nhưng lại không khống chế được cái thân gầy nhom của cô gái này, mắng một câu “Đồ chết tiệt”, rồi đứng lên đá mấy cái vào eo đùi của cô, giật túi xách chọi thẳng lên đầu cô.
Miếng kim loại bọc cạnh của túi xách nện vào đầu cô làm Cố Khấu phát ra một tiếng rên rầu rĩ, đau đến mức cuộn người lại.
Gã không cho cô thời gian để thở, khom người bóp cổ cô, “Chết đi đồ đê tiện, dám đánh tao? Mày mà cũng dám đánh tao? Đánh chết mày thì mày mới biết hối hận…”
Cô nắm chặt cổ tay của gã không buông, dần cảm thấy não thiếu oxy, trước mắt ngày càng trở nên mơ hồ, tay lại không ngừng giãy giụa.
Trong đầu cô bỗng xẹt qua hình ảnh của ba và mẹ. Thời tiết ngày hôm đó rất đẹp, Cố Mang và cô ngồi ở ghế sau giành nhau ăn khoai tây chiên, một chiếc xe tải lớn lao tới từ phía đối diện. Bốn phía đều là ánh lửa.
Hơi nóng thiêu đốt từng sợi thần kinh của cô. Cô không còn nhìn rõ mặt ba mẹ ở phía trước nữa, chỉ có điều cô cũng không buông tay của Cố Mang, cố gắng kéo cậu ra khỏi xe. Cố Khấu nhớ rõ hôm đó cô vẫn không ngừng gọi tên Cố Mang, nói năng lộn xộn, vừa kêu mẹ vừa kêu ba. Nhưng trên cổ tay cô càng nắm càng chặt, cô không còn nghe thấy giọng của mình nữa, cảm thấy phí sức kêu cứu cuối cùng đều biến thành tiếng rên rỉ, cô kêu ai ngay cả cô cũng không biết.
Qua lâu thật lâu, Cố Khấu mới nghe thấy được tiếng “Phanh”, bóng đen trước mắt cuối cùng cũng tản ra, lộ ra ánh đèn rực rỡ.