Qua thật lâu, Cố Khấu mới nghe được một tiếng “phanh”, cái bóng đen trước mắt cuối cùng cũng tản ra, hiện lên ánh đèn màu đẹp mắt.
Không khí bỗng nhiên tràn thẳng vào lồng ngực, cô quỳ rạp trên đất lớn tiếng ho sặc sụa. Lâm Văn Phi hung hăng đạp mấy cái vào gã say rượu đã sớm bất tỉnh nhân sự, hắn nằm sải lai trên đất mặc anh đấm đá.
Đôi mắt anh đầy vẻ giận dữ, đỏ ngầu lên, cho đến khi ánh đèn neon thay đổi làm anh nhìn thấy rõ vùng eo đùi của người con gái lộ ra ngoài đang nằm bất tỉnh ở một bên thì mới dừng lại.
Anh không biết Cố Khấu bị thương ở đâu nên vội vàng cởi áo khoác bao bọc người cô lại, chỉ dám chạm vào ngón tay cô, “Đầu có đau không? Bụng, ngực có đau không? Cố Khấu… Anh ta có chạm vào em không?”
Cố Khấu nắm lấy ngón tay của anh lắc đầu, trong nhất thời không nói được nên lời.
Cơ thể chậm rãi mới phản ứng lại được, vừa rồi cô không biết sợ hãi là gì, bây giờ mới từ từ run rẩy, một câu “Em không sao” dường như là rít qua kẽ răng.
Anh nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc bù xù của cô. Có lẽ vừa rồi anh đã quá gấp gáp nên làm cho cô có chút sợ hãi, Cố Khấu giống như không quen với sự dịu dàng này của anh nên rụt cổ vào trong áo khoác.
Thậm chí cô còn không có khóc nhưng Lâm Văn Phi lại cảm thấy đau đến tận trong cơ thể.
Cố Khấu không chịu đi bệnh viện, anh đành phải đưa cô về khách sạn của đoàn làm phim. Cũng may là trời đã khuya nên không ai nhìn thấy dáng vẻ chật vật khập khiễng của cô.
Cô vẫn nhất quyết không khóc, vào phòng thì im lặng đi tìm quần áo sạch để thay, đi vào phòng tắm một hồi lâu.
Lâm Văn Phi sợ cô tắm lâu sẽ xảy ra chuyện nên gõ cửa hối cô nhanh lên, “Cố Khấu, nhanh ra đây, nếu không ổn thì chúng ta đến bệnh viện.”
Lúc cô bước ra thì giống như đang đề phòng trộm cướp, ăn mặc kín mít. Lâm Văn Phi kiên nhẫn dỗ cô kéo ống quần và ống tay áo lên để thoa thuốc mới phát hiện cô chà rửa bản thân rất kĩ, có vài chỗ da bong tróc lên.
Có lẽ là cô đã bị hoảng sợ nên có chút sang chấn tâm lý, cô mở tất cả đèn trong phòng lên, ngay cả ánh mắt nhìn anh cũng mang tính cảnh giác, hỏi nhiều lần, “Chừng nào thì anh đi?” Còn tự mình tiễn anh ra cửa, Lâm Văn Phi nghe được Cố Khấu ở bên trong vặn khóa trái cửa vài vòng.
Trong nhất thời anh trở nên bất động, không ngờ cô lại mở cửa, thò đầu ra, “Đàn anh, em không dám ngủ. Anh có thuốc ngủ không?”
Lâm Văn Phi nghĩ một lát rồi về phòng mình ôm Tiểu Lục qua đưa cho cô, “Để nó ngủ bên cạnh em đi.”
Tiểu Lục là một con cẩu ham ăn ham ngủ, lúc này đã ngủ được mấy giấc rồi, nó cũng không sợ người lạ, vừa nhìn thấy Cố Khấu, nửa tỉnh nửa mơ vẫy vẫy đuôi.
Lâm Văn Phi còn sợ Tiểu Lục sẽ làm phiền cô nhưng con chó này lại rất hồn nhiên, nó chỉ không thích việc bị phá đám lúc đang ngủ, lười biếng chui vào trong chăn của Cố Khấu, ngáp một cái rồi tiếp tục ngủ.
Chuyện này Cố Khấu không nói cho Cố Chính Tắc biết, một là sợ anh sẽ cảm thấy mình phiền phức, hai là không dám làm phiền đến Cố Chính Tắc đang vui vẻ bên tình mới.
Chuyện tin đồn lần trước của Đỗ Dương và “bạn trai đại gia bí mật” rất nhanh đã bị dìm xuống, Cố Khấu cũng không tò mò theo dõi tiếp phần vì cô cảm thấy chuyện này chẳng có gì thú vị, hơn nữa Lâm Văn Phi còn phải đi công tác, bận mở họp nên cô cũng không thể tìm chó của anh chơi được. Ở trường quay một đường hai chỗ đi làm tan làm, mỗi ngày trôi qua đều giống như quay trở lại cuộc sống của sinh viên ở ký túc xá, không có gì khác nhau.
Nhưng thật ra có một lần cô gặp phải Thịnh Dư Minh.
Cơm hộp ở đoàn phim không có đa dạng, ngay cả hộp cơm inox làm riêng cho đạo diễn cũng không có gì để khen, quay được một thời gian thì đạo diễn Ngô là người thèm ăn đến không chịu nổi đành dẫn mọi người ra ngoài ăn cơm, đến nhà hàng ở gần đó được hô hào là nhà hàng cao cấp năm sao tưng tự như Nông Gia Nhạc.
Cố Khấu theo Cố Chính Tắc hơn hai năm nên đã quen ăn theo khẩu vị đại gia của anh, một bữa ăn như thế này cũng không hiếm lạ gì với cô, chỉ lười biếng xách túi đi theo mọi người, vừa bước vào cửa đã nhìn thấy một gương mặt đẹp trai sáng láng không hợp với không gian của nhà hàng này, cô lập đứng ngây người, “Anh Thịnh?”
Thịnh Dư Minh không giống loại người thường hay lui đến những chỗ như thế này, ngay cả bản thân anh cũng biết điều đó nên mỉm cười lịch sự: “Tôi thay Cố tổng đến đây khảo sát đất. Trùng hợp như vậy, cô Cố cũng đóng phim ở chỗ này?”
Có thể là do khí chất tinh anh trên người Thịnh Dư Minh quá mức nổi bật, vừa mở miệng lại nói đến đất đai này nọ làm người khác liên tưởng đến hình ảnh vài trăm triệu hiện ra trước mắt, mấy diễn viên đi phía trước đều quay đầu lại nhìn anh ta, ngay cả Trần Hựu An cũng quay đầu lại mấy lần.
Thịnh Dư Minh thấy cô sợ người khác sẽ nhìn ra chuyện gì nên cho cô một bậc thang đi xuống, “Cô Cố đi trước đi, Cố tổng rất nhanh sẽ xuất viện, cô không cần lo lắng.”
Cô Khấu không hiểu ra sao, nửa ngày mới nói: “A?”
Thịnh Dư Minh tự hiểu ra mình đã lỡ lời, mỉm cười rồi đi mất.
Mình đông giáp sắt như Cố Chính tắc vậy mà lại nằm viện! Cố Khấu bỗng cảm thấy sợ hãi, đồng thời có điểm trách cứ Thịnh Dư Minh ---- người này đúng là không biết điều, anh ta thấy mình là người tốt khi không nhắc tới chuyện này sao?
Nghĩ lại mới thấy, cô biết Cố Chính Tắc nằm viện nhưng lại không muốn đi thăm; có điều tám phần là Cố Chính Tắc cũng biết cô biết chuyện anh nằm viện, nếu cô không đi thì chính là cố ý không đi trong mắt anh.
Cố tổng là dạng kim chủ cầu mà không được, lúc vui vẻ ở trên giường thì còn may ra nhưng xuống giường thì lập tức đổi mặt, thế nên Cố Khấu vĩnh viễn không biết được anh đang suy nghĩ điều gì, vẫn cứ sợ anh như trước.
Việc cô có muốn đi thăm bệnh hay không nghĩ mãi vẫn rối rắm như Hamlet vậy, một đêm trằn trọc, sáng hôm sau thức dậy quầng thâm mắt to như hai cái bánh xe bò.