Cố Chính Tắc ngoài miệng thì cười nhưng trong lòng không cười, khóe môi hơi nhếch lên một chút, “Vẫn chưa quyết định, em muốn xử lý thế nào.”
Cố Khấu chợt nhớ đến lúc cô vào đây thì đã có ba người vệ sĩ mặc đồ đen kiểm tra người khiến cô thấy mình như đang đi đóng phim xã hội đen, bây giờ Cố Chính Tắc lại càng ra vẻ như vậy làm cô cảm thấy càng giống thật hơn.
Cô trợn mắt há hốc mồm nửa ngày, lắp bắp nói: “Vậy, vậy thì cứ xử lý như bình thường đi…”
Nếu không vậy thì sao, cho dù cô hận người kia đến đau gan đau phổi, sợ đến mức gặp ác mộng đêm ngủ không yên, nhưng chẳng lẽ muốn giết người mới thôi? Đến lúc đó thì hạng diễn viên tôm tép như cô lại bị lôi lên bản tin thời sự xã hội.
Cố Chính Tắc mặt lạnh như băng trầm mặc nhìn cô một hồi, điệu bộ hình như không mấy tán đồng với cô.
Cố Khấu vội vàng nói: “Bọn em đã điều tra rồi, vụ việc này thật ra cũng xem là án hình sự nên nếu xử lý đúng theo luật cũng đã rất nghiêm khắc rồi. Hơn nữa em cũng không thiếu mất cái tay cái chân nào, anh xem, đã lành hết rồi đúng không…”
Hồi nhỏ cô xem rất nhiều phim xã hội đen nên bị nụ cười kia của Cố Chính Tắc dọa cho ngây ngốc, cô rất sợ sẽ gây ra án mạng. Nói xong thì cởi khăn quàng cổ ra cho anh xem, để Cố Chính Tắc thấy cổ của cô.
Cố Chính Tắc nhíu mày kéo lấy khăn quàng cổ, “Làm gì? Tôi không muốn nhìn.”
Trên chỗ thái dương của cô có một vết đỏ dài, cô chỉ vào chỗ vết thương ngơ ngác nói: “Không phải lúc nãy anh muốn xem sao?”
Cố Chính Tắc mất kiên nhẫn đẩy cô lùi về sau, “Không nhìn.”
Anh sợ mình nhìn thấy sẽ thật sự giết người.
Cố Khấu hôm nay không có cảnh diễn ở đoàn phim, Cố Chính Tắc không nói cô phải đi ngay nên cô đành ngồi ngốc bên cạnh hết một ngày.
Cố Chính Tắc vừa nằm viện thì ngày tháng đã trở nên yên tĩnh hơn nhiều, không có điện thoại liên hồi, cũng không cần phải họp hành gì nữa, thậm chí anh còn mở TV trong phòng bệnh lên hỏi cô, “Gần đây có gì hay?”
Một người lớn xác như vậy, ngày thường cứ như siêu nhân nhưng vừa nằm viện thì một bóng đi thăm cũng không có, có gì hay để xem cũng không biết.
Cố Khấu nổi lên sự đồng cảm, tìm một bộ phim điện ảnh hay ho chia sẻ cho anh xem, “Bộ này kích thích lắm đó.”
Bộ phim này Cố Khấu đã xem qua, Cố Chính Tắc tập trung tinh thần xem phim, còn cô ngồi thất thần ở bên cạnh ăn một dĩa trái cây, chơi điện thoại một hồi, học hết lời thoại, lại ngủ một giấc, tỉnh lại vừa lúc màn hình đang chạy tên diễn viên tham gia.
Bên ngoài trời đã tối rồi, phòng bệnh không có bật đèn, chỉ có ánh sáng lập lòe trên màn hình mơ hồ hắt ra.
Biểu cảm của Cố Chính Tắc vô cùng nghiêm túc, giống như đang xem báo cáo tài chính của công ty, Cố Khấu mơ mơ màng màng ngắm nhìn anh.
Cô hiếm khi có cơ hội nhìn anh một cách gần gũi như vậy, ánh sáng mơ hồ xuyên qua bóng đêm soi rõ sườn mặt của anh, trong lúc mệt mỏi cô đã rút ra một kết luận: Anh thật sự rất đẹp trai.
Suy nghĩ trong đầu cô còn chưa kịp thành hình thì Cố Chính Tắc đột nhiên xoay đầu nhìn về phía cô. Tầm mắt hai người giao nhau, Cố Khấu còn chưa kịp nhìn sang chỗ khác thì anh đã cúi xuống hôn cô.
Cố Khấu không biết anh muốn làm gì, bị anh quấn lấy đầu lưỡi trêu đùa mà thấp thỏm lo sợ.
Cũng may là chỗ gãy xương của Cố Chính Tắc vẫn còn đau nên không tính toán tiến thêm bước nữa, chỉ đưa tay giữ ót của cô, hôn đến nỗi cô hô hấp không được mà trốn không xong, “Ưm, ưm” giãy giụa.
Thế nhưng Cố Chính Tắc lại hung hăng giữ chặt cô trong lòng bàn tay, khoảng cách giữa hai người gần đến mức không khí không có kẽ để len vào, giống như hai con vật bị thương đang liếm miệng vết thương cho nhau.
Anh cắn đầu lưỡi của cô không buông, Cố Khấu vì đau mà phát ra tiếng ưm, mái tóc mềm mượt lướt qua bàn tay anh, đầu ngón tay chạm đến vành tai của cô, làm cô nhạy cảm co rụt người lại, cảm giác hơi thở của anh càng trở nên nóng bỏng hơn.
Cửa phòng bệnh không có khóa, Cố Khấu càng sợ anh thật sự muốn cô ở chỗ này, vội vàng đưa tay đẩy nhẹ anh, “Cố tiên sinh…”
Cô còn chưa kịp suy nghĩ muốn nói cái gì thì bụng đã “ọt ọt” lên tiếng trước.
Cố Chính Tắc vậy mà bị cô chọc cười, xoa đầu cô, bất đắc dĩ nói: “Em đói bụng?”
Cố Khấu ngại ngùng nói: “Có một chút … Anh muốn ăn cái gì?”
Cố Khấu ngày thường bận quay phim đến hoa mắt chóng mặt, không lo lắng Dương Diệu Nghi giật dây cho cô mà cô cũng không rảnh lo nghĩ nhiều, tới hôm nay lại lo lắng suy nghĩ suốt một đường về chuyện của anh và Đỗ Dương ---- vốn dĩ cô cũng đã nghĩ kỹ rồi, nếu Cố Chính Tắc thật sự có ý chán ghét cô cũng không phải là chuyện xấu, cô đã sớm nhận thức rõ bản thân không phải là chim hoàng yến nuôi trong lòng. Từ hai năm trước đã biết không có hy vọng gì nên vẫn luôn trông ngóng một ngày nào đó Cố Chính Tắc thấy cô ấu trĩ, thấy cô không biết làm trò thì sẽ mặc kệ cô, một chân đẩy cô ra rồi đi tìm người khác.
Nhưng ngày tháng như vậy cứ chậm rãi trôi qua, cô đã dần quên mất đi chuyện đó, còn có suy nghĩ thèm khát đối với Cố Chính Tắc, còn bị anh hôn đến mức bụng đánh trống.
Cố Khấu ít nhiều có chút cạn lời với chính bản thân mình, cô thậm chí còn muốn moi tim moi não ra để tự hỏi: Có phải cô bị điên rồi hay không? Cố Chính Tắc là người mà cô có thể thích hay sao?
————
Cố tổng: “Tôi không nhìn!” (Trong lòng ủy khuất ngàn lần, nước mắt ướt mi hahaha)