Cố tiên sinh và cố phu nhân

 
Trần Hựu An đang mải chơi game nên tích chữ như vàng, thế nhưng tin tức cô ấy đưa ra lại rất có sức oanh tạc.
 
Cố Khấu không biết ý của cô ấy nói đến là Cố Chính Tắc hay là tiểu Cố tổng, trong lòng như đạp phải mìn, chưa kịp suy nghĩ cho kỹ.
 

Trịnh Tử Quân đổi rượu cho Trương Phồn Vũ xong lại cầm bút đến tìm cô, bàn tay khéo léo đặt trên eo của cô, không cho cô cơ hội từ chối, “Chúng ta ra ban công kí tên đi.”
 
Trịnh Tử Quân quả thật rất để bụng đến chuyện ký tên này, Cố Khấu cảm thấy trong lời nói của anh có ẩn ý, nhẫn nại theo anh ta ra ban công.
 
Trên ban công mở nửa cánh cửa sổ, gió thổi qua ít nhiều cũng mang theo hơi lạnh, Cố Khấu không muốn bị cảm, cũng không muốn qua loa lấy lệ nên vội ký tên xong định đi khỏi. Nào ngờ Trịnh Tử Quân lại kéo tay cô, mỉm cười nói, “Cô Cố đợi một chút, ông chủ của tôi có chuyện muốn nói với cô.”
 
Thì ra là đã đợi cô ở chỗ này.
 
Mấy câu nói lấp lửng của Truong Phồn Vũ vậy mà đều có ẩn ý, Cố Khấu mơ hồ cũng biết được chuyện gì đã xảy ra, cảm thấy trong lòng hơi chùn xuống, giọng chua xót. 
 
Cô không biết phải ứng phó trong tình huống này như thế nào, cũng không muốn nán lại lâu. Còn chưa kịp mở cửa ban công đi ra thì Trương Phồn Vũ đã đi tới, trên mặt là nụ cười xã giao giống như Trịnh Tử Quân, “Cô chính là Cố Khấu?”
 
Cố Khấu cố gắng kiềm chế để không phải lắp bắp trước mặt người khác, chậm rãi nói: “Trương tổng tìm tôi có chuyện gì sao? Nếu không có gì thì tôi xin phép đi trước…”
 
Chắc là Trương Phồn Vũ cũng cảm thấy lạnh nên đưa tay cài lại nút áo khoác, ánh mắt hình lưỡi dao lướt qua hai đầu vai để trần của Cố Khấu, khóe môi nhếch lên hàm ý khinh miệt.

 
Thế nhưng miệng lưỡi cô nàng lại rất khách khí, “Nếu cô Cố đây có việc gấp phải đi, vậy tôi xin phép nói thẳng vào vấn đề. Tôi là vị hôn thê của Cố Chính Tắc, vì trước đây cha tôi có làm ra vài chuyện xấu đến nỗi chúng tôi phải tạm xa nhau mấy năm, nhưng mà những việc này sẽ không thể ảnh hưởng đến tình cảm của chúng tôi sau này.”
 
Cố Khấu bất giác siết chặt tà váy trong tay.
 
Trương Phồn Vũ liếc mắt nhìn thấy đốt ngón tay của cô vì dùng sức mà siết đến mức trắng bệch, biểu cảm sắc bén trên gương mặt không hề lay động, tiếp tục nói: “Theo tôi được biết, mấy năm nay bên người anh ấy có không ít mấy cô nữ diễn viên giống như cô, đa tình sẽ làm tổn thương người khác, nói vậy cô Cố đây chắc sẽ nhận ra, có đúng không? Tôi thay mặt anh ấy nói lời xin lỗi với cô, chuyện này của anh ấy tôi sẽ ra mặt xử lý, cũng xin cô sau này hay giữ đúng chừng mực. Nếu còn có gì thắc mắc thì cô Đỗ trước đó chính là vết xe đỗ.”
 
Trương Phồn Vũ dù sao cũng là người đột nhiên nhảy ra giữa đường, Cố Khấu lúc đầu còn nửa tin nửa ngờ, nhưng nghe cô ấy nhắc đến chuyện của Đỗ Dương. Cố Khấu đột nhiên nhớ tới ngày đó Đỗ Dương và người đại diện của cô ấy có nói, “Cố tổng xử cô còn chưa tính, còn trông mong là bên kia sẽ không vả mặt cô hay sao?”
 
Lúc đó cô chỉ cảm thấy mấy lời này hơi kỳ quái nhưng cũng không nghĩ nhiều.
 
Bây giờ xem ra “Bên kia’ mà họ nói, không nói cô cũng tự hiểu.
 
Đỗ Dương tự ý xào tai tiếng với Cố Chính Tắc, đại khái là có ý rút củi dưới đấy nồi của Cố Chính Tắc nhưng không nghĩ đến chơi với lửa có ngày bị lửa thiêu, không những không thể kéo Cố Chính Tắc đến bên mình mà ngược lại còn tự đá đít mình ra ngoài.
 
Cố Khấu còn tưởng chuyện này là do Cố thị xử lý, nhưng căn bản chuyện này không cần mượn dao giết trâu của Cố thị bởi vì đây là việc tư của Cố Chính Tắc, mà anh còn có một vị hôn thê.
 
Cố Khấu trong nháy mắt còn có suy nghĩ ngây thơ muốn tự biện minh cho mình: Tôi không có lòng tham giống như Đỗ Dương, cũng không phải loại người không biết tự lượng sức mình mà đòi đeo chân hạc. Thậm chí hai năm này cô và Cố Chính Tắc miễn cưỡng có thể xem như là người quen… Cô không có làm chuyện thái quá như vậy, cũng không có gây ra tội lỗi tày trời nào.
 
Nhưng lời nói đến trên miệng thì biết là buồn cười, nên cô lập tức nuốt ngược xuống.
 
“Mấy cô nữ diễn viên giống như cô” ở trong mắt những người như Trương Phồn Vũ đều chỉ có một dạng, nói ra thì mặt mũi cũng chẳng có gì khác nhau.
 
Không biết Trương Phồn Vũ đã rời đi từ lúc nào, gió đêm từ cửa sổ thổi vào, qua thật lâu sau Cố Khấu mới cảm thấy lạnh, đi qua đóng cửa sổ nhưng dùng sức kéo mãi cũng không được. Lúc này cô mới chọt nhớ ra là rất nhiều tòa nhà thường cố định cửa sổ vì sợ sẽ có người nhảy lầu.
 
Đúng là làm hơi lố, chỗ này chỉ là lầu hai, có nhảy xuống thì nhiều lắm cũng chỉ gãy xương mà thôi.

 
Từ nhỏ Cố Khấu đã là hòn ngọc quý trên tay ba mẹ, được chăm chút rất kỹ lưỡng, trước năm mười chín tuổi, ngay cả hai chữ ‘mất mặt’ viết như thế nào cô cũng không biết.
 
Trong lúc nhất thời cô có chút suy nghĩ miên man, không cẩn thận đứng yên tại chỗ này suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc nhớ ra tại sao cô lại chán ghét Tước Viên đến vậy.
 
Lần đầu tiên Cố Khấu chủ động trả lời Cố Chính Tắc là ở Tước Viên.
 
Khi đó cô vẫn là người mới còn ngây ngô, tự biết cùng đường mà vẫn đâm đầu vào, chỉ dám đứng ở phía cuối hành lang, sợ sệt nhút nhát gọi một tiếng: “Cố tiên sinh.”
 
Ba chữ này vừa thoát ra ngoài môi, cô đã cảm thấy mình là người vô sỉ sa đọa, càng không cần phải nói đến chuyện phát sinh ở phía sau.
 
Trên bầu trời đêm giăng đầy mây đen, từng đám mây nặng nề bao phủ trời xanh, ngay cả ánh trăng cũng không có kẽ hở lọt qua.
 
Trần Hựu An chơi xong hai ván game, cũng chào hỏi những người quen rồi đến phòng giữ quần áo lấy áo khoác của mình mặc vào.
 
Lâm Văn Phi còn đang mải mê đánh chữ trong phòng giữ đồ, chân vắt lên bàn trà, máy tính đặt trên đùi, cứ như vậy múa máy một hồi đã sửa xong hai cảnh diễn.
 
Anh cũng không buồn ngẩng đầu lên mà xua tay với người kia: “Cô phải đi rồi à? Chú ý an toàn.”
 
Trần Hựu An phát hiện người thanh niên này thật ra cũng rất chững chạc, điềm đạm, cũng chỉ khi ở trước mặt Cố Khấu mới làm một kẻ mặt dày vô liêm sỉ.
 
Cô mặc xong áo khoác định đi ra cửa, do dự một chút lại quay trở lại, “Lâm Văn Phi, hình như vừa rồi tôi đã nói lời không đúng với đàn em của anh rồi.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui