Dù sao cũng đã xin nghỉ nên Cố Khấu dứt khoát ru rú ở trong nhà ăn cơm hộp ngủ nước, phim điện ảnh muốn xem đều đã chuẩn bị sẵn, có điều không nghĩ tới ngủ một giấc trời đã tối thui, lúc bị điện thoại đánh thức đã là buổi tối ngày hôm sau.
Chủ nhiệm lớp ở đầu bên kia rất gấp, “Cô đang ở đâu? Cố Mang vừa mới té xỉu.”
Trong đầu Cố Khấu “Ong” lên một tiếng, tựa hồ té ngã lộn mèo mới ra được đến cửa.
Cố Mang vừa được đưa đến bệnh viện, Cố Khấu ở trên đường đã có dự cảm chẳng lành, lúc vừa đến bệnh viện biết được đúng là gan của Cố Mang xảy ra vấn đề.
Đáng lẽ ra ngày hôm qua cô nên đưa Cố Mang đến bệnh viện, trong phút chốc cảm thấy hối hận.
Bác sĩ nghiêm khắc chỉ trích cô, Cố Khấu cuối cùng mới lên tiếng được, “Cố Mang đâu?”
Bác sĩ nói, “Cũng may là giáo viên phát hiện kịp thời, bây giờ tính hình của cậu ấy tạm thời ổn định, nghỉ ngơi vài ngày sẽ không có việc gì. Nhưng lại làm cho tình trạng xấu hơn một chút, tốt nhất là nhanh chóng làm phẫu thuật thay gan.”
Thật ra Cố Khấu đã biết đáp án sẽ là như vậy.
Làm phẫu thuật sẽ gây tổn thương lớn đến cơ thể nên bọn họ vẫn luôn mong chờ tình trạng cơ thể của Cố Mang sẽ chuyển biến tốt hơn một chút, nhưng càng chờ thì nguy hiểm phẫu thuật sẽ càng cao.
Bác sĩ đưa kết quả của Cố Mang cho cô, cô ngồi hóa đá trên ghế dài, trong lòng cố gắng trấn tĩnh để đọc hết kết quả, sau đó lấy điện thoại ra, gọi cho dãy số mà trong lòng cô đã nhớ kỹ từ sớm.
Điện thoại vang lên hồi lâu mà không có người nhận, cô đành ngắt máy. Một lát sau lại có một dãy số xa lạ gọi đến, “Ừm.”
Ngữ khí của anh không được tốt, giống như đang mất kiên nhẫn.
Giọng nói Cố Khấu hơi run, ổn định một chút mới nói thẳng: “Bác sĩ nói phải nhanh chóng làm phẫu thuật thay gan.”
Vấn đề về gan của Cố Mang trước giờ vẫn do Cố Chính Tắc liên hệ, cô chỉ có thể đi tìm anh.
Không biết bên kia anh đang bận chuyện gì mà nói với cô: “Chờ một lát.”
Mũi chân Cố Khấu không ngừng cọ tới cọ lui trên mặt đất, bàn tay nắm chặt trong túi áo đến mức toát cả mồ hôi, nghe được giọng của anh, cô càng cảm thấy vừa căng thẳng vừa khổ sở.
Anh giống như đang nuốt nước bọt hay tìm thứ gì đó, một hồi sau mới nói: “Đã biết.”
Cố Khấu biết anh sẽ thu xếp ổn thỏa chuyện phía sau, nhưng tình huống trước mắt rất xấu hổ.
Lúc cô say bét nhè nói lời chia tay với anh đã không suy nghĩ đến chuyện này.
Nhưng cũng không còn cách nào khác, cô không có ăn cỏ hồi đầu để lấy thêm tự tin, Cố Chính Tắc muốn gì cô đều có thể đáp ứng.
Cô cẩn thận dè dặt nói: “... Có cần em đi qua đó hay không?”
Cố Chính Tắc trả lời: “Tôi đang ở nước ngoài.”
Cố Khấu “A” một tiếng, chợt tỉnh ngộ ra, khó trách anh đều dùng số điện thoại xa lạ.
Cố Chính Tắc bên kia đã cúp điện thoại, nhìn qua hình như không giống với muốn tính toán gì vói cô.
Qua mấy tiếng sau, trợ lý của Cố thị mang theo hồ sơ qua đây, chỉ chào hỏi với cô xong lập tức đi tìm bác sĩ thảo luận chuyện phẫu thuật.
Cố Khấu rón ra rón rén lại gần phòng bệnh, Cố Mang đã tỉnh, đang nghiêng người nằm trên giường bệnh xem email, không ai nói chuyện với ai, Cố Khấu chỉ có thể nhìn sống lưng của cậu phập phồng theo nhịp thở.
Đột nhiên cô cảm thấy toàn bộ sức lực như bị rút mất, mệt mỏi rã rời nhưng vẫn phải bước tiếp.
Cô gọi một tiếng: “Cố Mang.”
Cố Mang nói: “Em không muốn làm phẫu thuật.”
Cô nói: “Chị đã chia tay với người kia rồi.”
Cố Mang không có quay đầu lại, lấy lệ mà trả lời “Ừm” một tiếng, “Em không làm phẫu thuật.”
Cố Khấu nhớ những lời nói dối trước đây, chuyện này trước lạ sau quen, bây giờ lời nói càng thật lại càng giống giả.
Bác sĩ tiễn trợ lý đi rồi, nhìn thấy Cố Khấu dựa trên ghế mà ngủ, đành đánh thức cô dậy, “Cô lên giường xếp mà ngủ.”
Cố Khấu theo bác sĩ ra ngoài phòng bệnh, ho khan một hơi rồi hỏi, “Đã xác định ngày phẫu thuật chưa bác sĩ?”
Bác sĩ nói, “Xem thời tiết đã, để qua mùa đông sẽ tiến hành. Có phải cô bị sốt rồi hay không? Nhớ chú ý một chút.”
Trời đã rạng sáng, Cố Khấu nhìn thấy kết quả kiểm tra của Cố Mang xong mới yên tâm trở về đoàn phim.
Cô bị gió lạnh thấu xương của vùng ngoại thành thổi qua, cô ho khan sặc sụa một trận, lúc này mới phát hiện bản thân có lẽ đã phát sốt rồi.
Uống thuốc xong còn quấn chặt chăn nhưng vẫn cứ lạnh run từng cơn.
Cả đêm cô hầu như không ngủ, buổi sáng hỏi Vương Thi Giai: “Hôm nay em có thể xin nghỉ không?”
Dáng vẻ cô tiều tụy đáng sợ, Vương Thi Giai do dự một chút, “Cảnh quay ở đoàn phim có thể sửa, chỉ có điều… Chính là tối nay có lễ trao giải không thể từ chối được.”
Diễn mấy cảnh liên tiếp đã đến chiều, Cố Khấu khom người đến mức không thể đứng thẳng nổi. Ngay cả đạo diễn Ngô cũng nhìn ra được cô không bình thường, “Cô đừng quay nữa, kết thúc công việc đi.”
Nhóm biên tập của đoàn phim lập tức chỉnh sửa lại thứ tự cảnh quay.
Cố Khấu xin lỗi, trở về khách sạn nghỉ ngơi một lát rồi lại theo Vương Thi Giai lên xe trở về thành phố.
Lâm Văn Phi không yên tâm, sờ trán của cô xong thì leo lên xe, “Như vậy không được, sau khi kết thúc em theo anh đi bệnh viện.”
Lúc đến phòng chờ, Dương Diệu Nghi đưa kịch bản đêm nay cho cô.
Cố Khấu xem xong thì cảm thấy mình có chuyện không hay, bởi vì công ty gọi cô đến đây không phải làm linh vật ở dưới khán đài mà còn thu xếp nhiệm vụ trao giải cho cô, cố ý cho cô trao giải, “Người mới của năm”, để cô phải lộ mặt ra.
Cố Khấu nói: “Chị Diệu Nghi, em bị ho, có thể mời người khác được không…”
Dương Diệu Nghi an ủi cô, “Chỉ cần lên sân khấu là không có việc gì, hơn nữa không phải Trần Kỳ đi cùng em hay sao? Cứ yên tâm đi đi.”
Đúng là như vậy, trước khi lên sân khấu Cố Khấu cởi áo khoác lông vũ ra, lạnh đến mức run lẩy bẩy, ho cũng ho không ra, chỉ có thể cầm chắc kịch bản trong tay, cũng với Trần Kỳ mỗi người nói một câu, chậm rãi đọc tên người được đề cử.”
Giải người mới của năm cũng có mặt của Đỗ Dương, màn hình nhanh chóng lướt qua nữ diễn viên xinh đẹp ngồi bên dưới. Cố Khấu còn không kịp lật qua trang danh sách, Đỗ Dương dường như biết mình không có khả năng tranh giải cho nên cười xã giao một chút.
Chờ đến khi các nữ diễn viên đều váy áo đi lên sân khấu, toàn thân Cố Khấu bắt đầu nhũn ra, đành phải đỡ lấy bục phát biểu bên cạnh.
Trần Kỳ nhìn thấy sắc mặt cô không được tốt, nhỏ giọng hỏi, “Làm sao vậy?”
Cố Khấu một câu cũng không nói ra được, nhiệt độ trong nhà không cao nhưng trên trán cô toàn là mồ hôi.
Chờ đến khi nữ hậu cần mang cúp đưa cho người đoạt giải, Trần Kỳ nhìn thấy cô đã đứng không vững, vội vàng đem lời phía sau ba câu nhập một, sau đó nửa đỡ nữa kéo nhanh chóng đỡ cô đi xuống dưới sân khấu, vừa khuất màn hình liền hỏi: “Trợ lý của Cố Khấu ở đâu?”
Lâm Văn Phi đỡ lấy cánh tay của cô, lớn tiếng nói gì đó.
Bên tai của cô đều là tiếng “ong ong” mờ mịt liếc nhìn Lâm Văn Phi một cái, “ … Đàn anh, em không nghe thấy gì.”
Sau lưng cô là mồ hôi ướt đẫm.
Lâm Văn Phi hơi hoảng sợ, để cô đứng chờ tại chỗ, một bên kêu Vương Thi Giai đi chuẩn bị xe, một bên đi tìm áo khoác của Cố Khấu.
Cố Khấu đứng tựa vào thành tường, không biết là ai đẩy cửa bước vào, kêu cô tránh ra, “Cho qua, tôi lấy chút đồ.”
Cô không nghe được, đối phương đành phải đẩy nhẹ một cái, “Cảm phiền.”
Cố Khấu mềm như bông lui về sau một bước, “bịch” ngã xuống.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~