Cố tiên sinh và cố phu nhân

 
Lâm Văn Phi chỉ nhớ đầu óc mình chỉ vừa mới lướt qua vài giây thế nhưng Vương Thi Giai đã kéo Cố Khấu chạy qua, nôn nóng kêu anh: “Phụ nhanh lên, đừng có đứng như trời trồng thế.”
 
Anh nhanh chóng bước qua phụ đỡ người lên xe cứu thương, rồi đỡ cô lên giường bệnh nằm, cuối cùng anh và Vương Thi Giai hai người ngồi thẫn thờ trên hành lang bệnh viện.
 

Vương Thi Giai đưa cho anh một tờ khăn giấy, lúc này anh mới phát hiện lòng bàn tay của mình toàn là mồ hôi lạnh.
 
Những lúc anh hoảng loạn cũng không nhiều lắm nhưng Cố Khấu lại là người liên tiếp mang cho anh cảm giác đó.
 
Vương Thi Giai lúc nãy mắng Cố Khấu là “quỷ gây họa”, anh còn cười nói Vương Thi Giai không chuyên nghiệp. Bây giờ mới phát hiện ra Cố Khấu ở trong lòng anh cũng gây rắc rối không ít.
 
Anh từng động lòng, thời điểm nhìn cô chuyên tâm làm bài tập, kiên cường chống chọi suốt một năm đó. Mùa hè năm thứ hai, bọn người của Trương Sĩ Phong khoe giấy thông báo trúng tuyển, chỉ có mình Cố Khấu im hơi lặng tiếng, anh cuối cùng nhịn không được, chạy đến đại học P làm người kiểm duyệt hồ sơ để tìm tên. Tìm suốt cả buổi chiều mới thấy được hai chữ Cố Khấu ở khoa địa lý cao cấp.
 
Kẻ xứng danh anh chàng độc thân danh giá nhất đại học P Lâm Văn Phi vậy mà tuôn trào cảm xúc hưng phấn vô cùng, đáng tiếc niềm vui lại không có chỗ chia sẻ, anh đành phải bế giảng viên làm chung với anh lên xoay một vòng. Làm thầy giáo đầu hói sợ hãi đến mức la hét chói tai.
 
Nhưng tới tháng chín, Cố Khấu lại không đến ghi danh cũng không ai biết tin tức của cô.
 
Anh tìm theo địa chỉ ghi trên hồ sơ, lúc tìm đến nhà thì nhà không có ai.
 
Sau đó hai năm, tên của cô vài lần xuất hiện trên bản tin giải trí, rạp chiếu phim dán poster của cô. Trên hình ảnh cô xinh đẹp động lòng người, không giống với cô nhóc con vò đầu bức tai làm bài tập toán trong cửa hàng tiện lợi.

 
Anh nghĩ rằng mình đã quên được cô nhưng đến khi anh xem thấy danh sách thử vai, lại thấy hai chữ “Cố Khấu”.
 
Cố Khấu ở trong phòng bệnh truyền nước biển, anh ngồi trông ngốc ở trên hành lang bệnh viện giữa đêm khuya, đem tất cả những chữ Cố Khấu kia ghi nhớ lại một lần, lại tiếc nuối phát hiện ra tất cả những chữ đó đều chỉ cùng một người. Bao gồm cả cô gái vừa mới hôn mê lại sợ bị tiêm chích kia, cô khẽ nhăn mày, đôi môi khô nứt nẻ hơi mím lại.
 
Anh đọc được khẩu hình miệng, thấy cô gọi tên một người.
 
Mà người đó rạng sáng mới đến, dẫn theo hai người trợ lý, phong trần mệt mỏi, nhìn thấy anh ngồi trên hành lang nên đứng lại chìa bàn tay thon dài ra, “Cố Chính Tắc.”
 
Anh bắt tay đối phương, “Lâm Văn Phi.”
 
Cố Chính Tắc bình tĩnh nói, “Hân hạnh.”
 
Không có người thông báo tình hình cho anh nhưng đại khái anh cũng nắm được tình huống, không hỏi gì cả, chỉ nhìn thoáng qua cái áo khoác lông vũ màu trắng trong lòng Lâm Văn Phi, “Là của Cố Khấu?”
 
Nhìn dáng vẻ của Cố Chính Tắc có lẽ anh vừa mới xuống máy bay, thật ra anh không cần thiết phải nửa đêm nửa hôm chạy tới bệnh viện.
 
Những lo lắng và nghi vấn của anh không biểu lộ trên gương mặt nhưng một cái áo khoác của Cố Khấu anh cũng không chấp nhận để người khác cầm.
 
Cảm giác cay đắng trong cổ họng của Lâm Văn Phi như muốn chực trào ra ngoài, anh muốn lôi cái cô ngốc đang nằm trên giường bệnh kia dậy mắng cho nên thân, hoặc là anh dứt khoác không cần mang cô ta đến bệnh viện, hoặc là buổi tối hôm đó không cần thiết phải trở về đoàn phim, có thể trực tiếp bỏ trốn.
 
Nhưng Cố Khấu không thích anh.
 
Tình yêu có liên quan đến bản năng, có liên quan đến quyền lực, có liên quan đến thời điểm, có liên quan đến dục vọng, cũng liên quan đến phẩm vị và sắc thái theo một cách không thể nào hiểu được… Chỉ không có liên quan đến thứ tự trước hay sau thôi.
 
Những người đã từng kể so với ai khác đều nhìn nhận thấu đáo hơn.
 
Lâm Văn Phi giao áo khoác của Cố Khấu cho anh ta rồi ngáp dài một cái, cười nói: “Đúng vậy. Tôi phải đi rồi, quần áo của cô ấy đều ướt hết rồi, đừng cho cô ấy mặc nữa.”
 
Cố Chính Tắc không mấy để tâm, chỉ nghĩ sự quan tâm này của Lâm Văn Phi giống như người nhà mẹ đẻ, không tò mò về sự tình giữa anh và Cố Khấu.
 
Anh đi đường dài mệt mỏi lại phải chịu đựng mùi thuốc khử trùng ở trong phòng bệnh này, để áo khoác của Cố Khấu xuống, theo thói quen tính lấy hộp thuốc và bật lửa ra, tầm mắt liếc qua lọ thuốc ho trên đầu tủ lại bỏ trở về.
 
Cố Khấu nằm ngủ say trên giường bệnh chật hẹp, mồ hôi ướt đẫm làm cho cô có chút khó chịu, hơn nữa trên tay còn ghim tiêm nên nhìn cả người vô cùng chật vật.
 
Cố Khấu rất ít khi bị bệnh, anh nhớ rõ lúc mới bắt đầu mối quan hệ với cô, có một lần anh dẫn cô ra đảo nghỉ phép, lúc ăn cơm ngay cả cái nĩa cô cũng không cầm nổi nhưng vẫn cố chịu đựng, mà anh đang đọc báo, trước sau vẫn không phát hiện ra cho đến khi có một cặp vợ chồng người Pháp lại gần hỏi cô có cần giúp đỡ gì hay không, anh mới nhận ra cô không ổn, hỏi, “Em làm sao vậy?”
 
Cố Khấu chịu đau đến mồ hôi chảy như tắm, nhỏ giọng nói, “Em bị đau bụng?”
 
Gọi bác sĩ đến kiểm tra, lại phát hiện ra là viêm ruột thừa, cũng may là vẫn chưa ra đến đảo nên vẫn kịp làm phẫu thuật, trong cái rủi có cái may.
 
Cho đến khí thuốc tê hết tác dụng Cố Khấu mới mơ màng chảy ra hai giọt nước mắt vì đau, khi phát hiện ra anh thì cô không khóc nữa.
 
Anh biết rằng đó là vì Cố Khấu xem anh là người ngoài.
 
Bản tính phải giữ khoảng cách với người ngoài của Cố Khấu giống như là trời sinh, từ lúc bắt đầu đã biểu hiện như vậy không chút giả dối.
 
Lần đầu tiên Cố Chính Tắc nhìn thấy cô xuất hiện trên màn ảnh, một cô gái trẻ tuổi bất chợt bị ống kính máy quay quay đến làm cho hoảng sợ, mặt đỏ ửng, vẻ ngây ngô non nớt không cách nào che giấu, toàn hội trường đều bị ấn tượng.
 
Nhưng thật ra từ nhỏ Cố Chính Tắc đã ở bên cạnh ba của anh nhìn quen vô số người đẹp nên lúc đó cũng không cảm thấy cô gái này xinh đẹp bao nhiêu. Bất quá lúc bước ra khỏi hội trường, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại ngừng lại bên cạnh cô gái “không xinh đẹp bao nhiêu” này.
 
Cô còn nghĩ rằng là do mình cản đường anh, rất lễ phép nhường đường cho anh đi trước, cúi đầu khom lưng, làm ra dáng vẻ thành thục chững chạc nhưng càng giống đứa trẻ hiểu chuyện đi giữ cửa hơn.
 
Anh cảm thấy rất vừa ý nên đưa cho cô một tấm danh thiếp đổi lấy phần tự giới thiệu của cô, thì ra tên cô là Cố Khấu.
 
Hoa đậu khấu tháng hai nở trên đầu cành.
 
Cố Khấu như vậy, người cũng như tên, dáng người hợp nhãn, chỉ là không mấy nảy nở thôi.
 
Tâm tình của anh khá thoải mái, hiếm có khi không phải đi vội vã, xã giao vài câu với người khác xong mới lên xe.
 
Xe chạy qua một quãng, nhìn thấy cô loli lúc nãy đang đứng bên cạnh thùng rác xé danh thiếp của anh, ném xong còn chống nạnh, dương dương tự đắc mỉm cười.
 
Anh sống trên đời 29 năm, lần đầu tiên động lòng muốn đi theo đuổi một người, không ngờ lại đựng phải một mối thiu.
 
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui