Cố tiên sinh và cố phu nhân

 
Trong lúc này là cơn giận hóa giải những hiểu lầm, bởi vì Cố Khấu dám xé bỏ danh thiếp của anh, cuối cùng lại cúi đầu trước anh.
 
Cố Chính Tắc không phải là không hưởng thụ cơ thể của cô nhưng cũng chỉ cười lạnh như cũ mà thôi.
 

Chỉ là cảm giác chiếm hữu này vừa thỏa mãn vừa mất mát, nhưng những cảm xúc đó thoáng chốc đã tan thành mây khói.
 
Anh tự mắng mình một câu “khốn nạn”, bởi vì Cố Khấu so với anh nghĩ còn thảm thương hơn nhiều.
 
Anh là một người làm ăn máu lạnh vô tình nhưng lại không thể hiểu được mà nảy sinh cảm giác nhân tình trên người cô diễn viên nhỏ nhoi này.
 
Anh đi ra ngoài hút thuốc, Cố Khấu ở trong nhà vệ sinh lần lựa một hồi lâu mới đi ra, đôi mắt sưng lên, giống như đã khóc.
 
Cố Chính Tắc nhìn thấy cô thì tay chân luống cuống, “Rót ly nước.”
 
Cố Khấu rót ly nước qua, Cố Chính Tắc không nhận ngược lại nắm lấy cổ tay cô kéo qua, tiện tay xoa ót cô, nhẹ nhàng ôm người vào trong ngực, “Được rồi.”
 
Đời này của anh không có kinh nghiệm an ủi người khác, chỉ biết càng nói càng lạnh giọng.
 
Hai chữ “Được rồi” của anh là sự nhượng bộ nuông chiều lớn nhất rồi, nghe vào tai Cố Khấu chính là bực bội và bất mãn.

 
Cô vốn dĩ là ủy khuất, sợ hãi, phía sau vô cùng đau, chân run, nước mắt khó khăn lắm mới ngừng được giờ lại rơi xuống.
 
Cố Chính Tắc nhớ rằng cô muốn giãy giụa nhưng anh không buông tay, cô đành phải rúc mình vào trong ngực anh, im lặng rơi nước mắt.
 
Mới đầu anh không biết tại sao cô lại khóc, sau đó lại cảm thấy cũng chẳng có ý nghĩa gì, dù sao cảm giác thua thiệt đã khắc ghi vào trong da thịt, buộc anh phải vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, “Còn khó chịu sao? Có cần đi bệnh viện không?”
 
Cố Khấu lúc ấy sợ tới mức giong nói cũng thay đổi, ngẩng đầu lên khụt khịt nói: “… Không cần!”
 
Sau này có một lần Cố Khấu lỡ lời nói ra, thì ra lúc đó cô bị cảm giác cao trào làm cho sợ hãi không nhẹ, còn tưởng rằng mình bị bệnh tim.
 
Cố Chính Tắc không biết nên khóc hay cười. 
 
Ước chừng anh lớn hơn Cố Khấu mười tuổi, nên thật ra chuyện gì cô làm anh cũng cảm thấy buồn cười.
 
Cô vừa mềm vừa nhỏ.
 
Cố Chính Tắc cảm thấy thật ra cô cũng chỉ là cô bé con bị bắt phải trưởng thành sớm, không sợ đứa trẻ này ngay từ đầu tính kế với anh, nhưng mà đứa trẻ lại có chừng có mực. Huống chi chính anh là người được lợi nhiều hơn, thật ra anh lại càng không có đồ gì có thể trao ngược lại cho cô ngốc này cả.
 
Nhưng chuyện cần lợi dụng của Cố Khấu lại khiến người khác tặc lưỡi đau lòng, thật sự ngoài chuyện của em trai ra thì cô cũng không yêu cầu anh hỗ trợ điều gì.
 
Tiền của anh cũng không phải đồ tốt gì, nhưng anh cũng chỉ có mỗi thứ này, chỉ có thể giống như tá điền mở kho chia thóc cho cô.
 
Nhưng mỗi lần Cố Chính Tắc muốn cho cô thứ gì đó, Cố Khấu đều giống như bị bom nguyên tử dội xuống đầu.
 
Cô thật sự đem hai chữ “bao dưỡng” như kim chỉ nam của mình mà cố gắng cung phụng, vạch rõ ranh giới của mình và Cố Chính Tắc.
 
Cố Chính Tắc lúc đầu còn khó hiểu, sau đó tức giận, sau lại nghĩ thông suốt rõ ràng, đó là bởi vì cô so với anh càng nhìn thấu rõ ràng mọi chuyện hơn.
 
Anh ở nơi nửa thanh cao nửa trong sạch nắm được tất cả trong tay, súng đạn vũ khí chơi đến mức chín rục, tuổi còn nhỏ đã có được quyền thế cao ngạo, tự cho rằng đời này không có ai có thể làm anh cúi thấp đầu xuống.
 
Năm đó anh mười sáu tuổi, ba anh trước khi qua đời gọi anh đến bên mép giường, “Con đừng đi con đường này, không quay đầu lại được đâu.”
 
Trên bụng người đàn ông thủng một lỗ lớn, máu ào ạt chảy ra.
 
Trong bóng đêm mặc dù nhìn không rõ nhưng mùi máu vẫn rất nồng nặc không cách nào che dậy được làm đầu óc anh quay cuồng.
 
Anh nắm chặt tay nói, “Được, ba yên tâm.”
 
Muốn bỏ con đường kia cũng không dễ dàng gì, không có người nào có thể thẳng lưng mà đi xuyên qua được rừng cây chướng khí mịt mù.
 
Anh tẩy sạch từng nhánh trong gia tộc mình, dùng hết mưu tính trên con đường chông gai này.
 
Mỗi ngày nhìn thấy gương mặt mình ở trong gương, đều có thể nhận thấy từng tia tối tăm hiện rõ trên đó, sau đó lại ngửi được mùi máu tươi không cách nào tẩy sạch.
 
Anh giống như chỉ chọn một cách khác để ngâm mình trong vũng bùn lầy này mà thôi.
 
Thịnh Dư Minh nói, “Đừng nghĩ đến những lời ngon ngọt trong câu chuyện cổ tích nữa, không có cách nào mà anh không thử qua. Thật ra con đường anh chọn chỗ nào cũng gặp phải trắc trở, làm gì có ai lại tự mình đâm đầu vào con đường đầy gai bao giờ? Anh cũng đừng để tâm vào những chuyện vụn vặt, không ai có thể kiên trì cố chấp mãi được đâu.”
 
Anh không có phản bác, gật gật đầu, lại có một suy nghĩ vui vẻ lướt qua trong đầu: Cố Khấu có thể.
 
Anh nhắm một mắt mở một mắt, dung túng cho Cố Khấu tự ý xây đắp một tòa thành nhỏ ngay dưới mí mắt của anh.
 
Anh chỉ chấp nhận một điều ngoại lệ này vì lý do người trưởng thành nào mà chẳng một lần đâm đầu chảy máu.
 
Bồng bột, cứng cỏi, tường phía nam đổ rồi gió xuân sẽ thổi cho cây cỏ đâm chồi nảy lộc.
 
Những thứ này trên giấy sách đều viết rất văn vẻ, một khi liên quan đến Cố Khấu, trong mắt anh đều là những điều đẹp đẽ nhất.
 
Cố Khấu là viên kẹo ngọt của anh
 
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui