Nhưng Cố Chính Tắc chân trước vừa đi Nam Phi, Cố Khấu ở sau lưng đã gây ra tin tức.
Mới đầu anh tin chuyện của Cố Khấu và Lâm Văn Phi mà trên tin tức viết là không đúng, trong lòng có chút khó chịu, cho đến khi trợ lý ở trong nước báo cho anh biết ngày hôm đó cũng có mặt của Trương Phồn Vũ.
Trương Phồn Vũ từ nhỏ đã tàn nhẫn độc ác, cô gây ra chuyện như vậy cũng không ngoài dự kiến, chẳng qua nếu muốn so ai ác hơn, Cố Chính Tắc cũng không phải dạng từ bi gì.
Nghe nói cô về nước, anh đã bày binh bố trận chờ cô nhảy vào, không ngờ rằng cô bị tai nạn xe cộ không theo dự tính. Sau đó lại cho người thọc gậy bánh xe ở Cố thị, châm lửa đốt cháy hậu viện nhà anh.
Dù vậy, anh cũng đã chuẩn bị xong một lá chắn cho mình.
Nhưng không biết tại sao Trương Phồn Vũ lại đi vòng qua Đỗ Dương, trực tiếp tìm tới Cố Khấu không mấy người biết.
Từ trước đến nay anh kiêng kỵ nhất chuyện người khác biết anh để ý Cố Khấu.
Trợ lý Lưu suy nghĩ nửa ngày, đột nhiên nói: “Cố tổng, thật ra tôi nghĩ … Có phải là do chuyện tên say rượu lần trước hay không?”
Buổi tối hôm xảy ra tai nạn xe cộ, Cố Chính Tắc đang băng bó vết thương, trên đường nhận một cuộc điện thoại, đột nhiên đứng lên đá tỉnh trợ lý Lưu, “Đi, thay tôi tìm một người, xong đưa ra bến tàu.”
Đã nhiều năm Cố Chính Tắc không dùng đến những thủ đoạn này, tuy rằng biểu cảm không có gì biểu lộ nhưng trợ lý Lưu bị anh dọa cho đầy mồ hôi lạnh. Sau đó mới cẩn thận suy nghĩ lại tại sao Cố Chính Tắc lại muốn đem người ra bến tàu đóng thùng phi, là bởi vì anh sợ mình không kìm lòng được tự mình ra tay.
Tóm lại vẫn là lộ ra chút sơ hở.
Ngàn tính vạn tính, vẫn là để lộ ra ngoài chuyện của cô.
Cố Chính Tắc ánh mắt nóng lên, Cố Khấu nằm trên giường bệnh bị anh nhìn chằm chằm làm cho giật mình tỉnh lại, hơi mở ra đôi mắt còn chút buồn ngủ, không biết có nhận ra anh hay không.
Chờ đến khi anh lại gần, cô đã ngủ thiếp đi rồi.
Nhịp thở của cô đều đều, Cố Chính Tắc cúi đầu nhìn cô hồi lâu, cuối cùng nằm xuống bên cạnh.
Giường bệnh nhỏ hẹp, cô lại sợ lạnh mà trên người anh lại toàn là hơi lạnh mùa đông.
Cố Khấu trong lúc ngủ mơ màng trốn ra một chút, thấy sắp phải rớt giường tới nơi, Cố Chính Tắc mới đưa tay ôm eo cô lại.
Bên hông có một vòng tay mạnh mẽ quen thuộc, Cố Khấu không giãy giụa nữa, cô để tùy ý anh giữ lại cánh tay đang truyền dịch của mình, tiện tay chỉnh lại góc chăn.
Thể xác lung lay nửa mơ hồ nửa thanh tỉnh, cuối cùng vỏ đại não của cô cũng có chút ý thức.
Cơn sốt làm cho cô tự hỏi mình có phải là một con sâu gạo hay không, chỉ có cơ thể là nhớ rõ cánh tay của người này cứng rắn an toàn.
Người này là Cố Chính Tắc.
Cô giận mình không có đủ may mắn, càng giận anh không phải là chính nhân quân tử, trong lúc giận dỗi bạo gan nói “Em muốn chia tay với anh”, có điều ngày hôm sau lại phải gọi điện cho anh, giống như một cây cỏ ký sinh.
Nói theo lý là rất mất mặt nhưng nghe được giọng nói của anh, cô lại càng nhớ nhung nhiều hơn.
Ở trước mặt Cố Chính Tắc, liêm sỉ cô có thể vứt thì đều đã vứt sạch.
Nhà anh cho cô ở đều rất đẹp, vàng bạc châu báu lộng lẫy quý giá, cô không phải không thích, không phải không muốn, nhưng sợ mình càng lún càng sâu, sợ chính mình sẽ không dứt ra được. Cô cũng cự tuyệt rất nhiều thứ nhưng kết quả vẫn là bình yên hưởng thụ quyền thế của anh.
Cô vừa sợ hãi vừa kính sợ, lang bạt kỳ hồ đến cuối cùng vẫn là cảm thấy nắm rõ nhất chính là tính khí của anh.
Thật ra cô và anh ở chung với nhau sẽ không có kết quả gì, tương lai —— thật ra căn bản sẽ không có tương lai.
Nhưng cô lại không có mấy sức lực để suy nghĩ.
Thời gian lâu dài không bằng sự yên bình trước mắt, chính là ở bên Cố Chính Tắc.
Cô muốn nhích lại gần lòng ngực của anh thêm một chút, nhưng lại không có sức.
Máu huyết toàn thân giống như đang bốc cháy, trước nay cô chưa từng khó chịu như vậy bao giờ, cũng chưa từng yếu đuối đến như vậy. Chăn trên giường này vừa cứng vừa thô, mùi nước sát trùng cứ thoang thoảng xông vào trong mũi.
Cố Chính Tắc không biết Cố Khấu học được bản lĩnh yêu tinh này ở đâu ra, đem đỉnh đầu mềm mại như nhung cọ xát vào lòng bàn tay anh, giống như một con mèo con muốn lấy lòng chủ, nhẹ nhàng cọ qua cọ lại.
Từng sợi tóc mềm của cô lướt qua kẽ tay anh làm anh tê ngứa khắp người.
Cố Chính Tắc tránh né giống như bị điện giật, mặc dù không đánh thức cô nhưng cô cũng đã tỉnh.
Cố Khấu hơi mở mắt, ánh mắt mê ly dò xét gương mặt anh, lướt qua sóng mũi cao thẳng, đầu mày khẽ nhăn còn có đôi môi hơi mím.
Cô nhỏ giọng nói: “Em muốn về nhà.”
Tiếng nói nghẹn ngào giống như một lưỡi cưa kéo ngang ngực anh.
Cố Chính Tắc nói: “Không được.”
Cố Khấu nhắm mắt lại.
Thần sắc rất thản nhiên, không có vẻ mặt là nguyện vọng bị thất bại.
Một lát sau, Cố Chính Tắc cởi áo ngoài bọc người cô, kéo cô lên.
Cố Khấu lắc lư trái phải ngồi cũng không xong, anh dựng cổ áo khoác dày dặn lên che khuất cổ của cô, nói với cô: “Về nhà thôi.”
Anh cõng Cố Khấu lên, đặt bình truyền dịch vào trong ngực của cô, cứ như vậy đi ra cửa.
Trợ lý Lưu đang ngủ gà ngủ gật lại bị Cố Chính Tắc đá tỉnh.
Cố Chính Tắc cõng Cố Khấu nửa tỉnh nửa mơ ở trên lưng, thấp giọng nói: “Chìa khóa xe.”
Trợ lý luống cuống tay chân đưa chìa khóa xe cho Cố Chính Tắc, “Cố tổng, để tôi lái cho. Haizzz, vậy mà đi mất tiêu, chỉ sợ bác sĩ Trần lại mắng cho máu chó văng đầy đầu…”
Cố Chính Tắc nói: “Đừng để cho ông ấy biết.” Nói xong thì cõng người đi mất.
Cố Khấu khó chịu đến mức ngồi cũng không yên, cứ nhích tới nhích lui, lại toát mồ hôi đầy đầu.
Cố Chính Tắc giúp cô thắt chặt đai an toàn rồi kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô.
Cố Khấu không biết là mơ hay tỉnh, lông mi dài khẽ động, “Nhà em ở…”
Cố Chính Tắc nói: “Anh biết.”
Anh chưa từng đi qua chỗ cô ở, chỉ biết địa chỉ.
Có khi đi họp ở bên ngoài, đi ngang qua địa chỉ kia cũng sẽ hơi động lòng một chút nhưng không có đi quấy rầy cô. Bởi vì cô chưa từng mời anh đến nhà.
Anh không quen đường ở đây nên giống một gã bốc đồng mù đường, liên tiếp đi sai đường rất nhiều lần.
Tuyết bên ngoài đã bắt đầu rơi.
Lúc xe mới chạy Cố Khấu khó chịu muốn nôn, sau đó nhìn ra cảnh đêm lướt nhanh qua cửa sổ, nhìn bông tuyết lơ đãng rơi xuống, lại bắt đầu buồn ngủ. Lúc nào về đến tiểu khu quen thuộc cô cũng không biết.
Cho đến khi Cố Chính Tắc ngừng xe lại, mở cửa xe tháo đai an toàn của cô.
Bông tuyết rơi trên đỉnh đầu cô, Cố Chính Tắc phủi nó đi rồi cõng cô lên lầu.
Chung cư có bảy tầng, là nhà kiểu cũ không có thang máy, Cố Chính Tắc cõng cô đi lên từng tầng một.
Sau lưng anh vững chãi ấm áp, Cố Khấu không mở nổi mắt, yên lặng dựa vào anh, hơi thở xóc nảy theo bước chân đi lại của anh, cô nắm chặt cổ áo của Cố Chính Tắc mà ngủ thiếp đi.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~