Cố tiên sinh và cố phu nhân

 
Không ngờ tới Cố Mang lại là kiểu người dễ nắn đến vậy, cậu ngoan ngoãn đi về ngủ, có điều đặt sẵn bảy tám cái báo thức, cách một tiếng lại đi kiểm tra một lần, cậu sợ Cố Chính Tắc tranh thủ nguyệt hắc phong cao sẽ lạt thủ tồi hoa*. 
 
*ý chỉ người không biết thương xót cái đẹp.
 

Có điều kết quả kiểm tra lại không như mong muốn của cậu bởi vì Cố Chính Tắc đã kê một cái ghế sô pha ở ngay cạnh giường của Cố Khấu, cứ cách một lúc lại kiểm tra nhiệt độ cơ thể cô, chờ truyền dịch xong rồi còn tỉ mỉ giúp cô đè lại miếng bông gòn trên lỗ kim, đúng chuẩn hình mẫu một người bạn trai năm tốt.
 
Cố Mang giống như một tay đấm bốc đã về vườn, mỗi một quyền ra đòn đều là kỹ xảo và cảm tình của người em trai nhưng chỉ tiếc lại đấm vào bông, tâm trạng xuống thấp cực điểm.
 
Buổi sáng Cố Chính Tắc cho người mang bữa sáng qua đây, Cố Mang cố tình chọc gậy bánh xe, nói, “Chị tôi không cho tôi ăn cơm ngoài.”
 
Cố Chính Tắc giống như nghe không hiểu ẩn ý của cậu, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ nhìn thoáng qua mấy hộp cơm hộp cháo mà mình cho người mang tới, “Chị cậu nói cậu phải ăn cháo.”
 
Cố Khấu không nhớ rõ mình đã nói lời này khi nào, nhưng đúng là Cố Mang buộc phải thành thật mà ngồi húp tô cháo đó, cơm nước xong xuôi còn phải làm bài tập.
 
Thành tích của cậu không tệ nhưng cũng không tìm ra được đáp án của mấy bài biến thái mà thầy cô chọn ra, một bài như vậy đúng là không trách được lòng người căm phẫn.
 
Cố Chính Tắc ra ngoài hút thuốc, lúc đi vào có đi ngang qua sau lưng cậu, tiện tay chỉ một chút, “Đổi đường kẻ phụ đi.”
 
Anh nói đúng, Cố Mang cũng không ngang ngược vô lý mà nhẫn nhịn thử làm theo cách của anh.

 
Làm xong môn toán lại đến môn lý, đến bài cuối cùng lại bí lần thứ hai, phương hướng làm bài và các bước đều đúng, nhưng cuối cùng lại tính ra một số âm vô cùng, vừa nhìn đã thấy không phải là đáp án đúng.
 
Cố Chính Tắc lại đi ngang qua nói, “Phần điện áp mở đầu tính sai rồi.”
 
Đến bài tập Anh văn, lần này Cố Chính Tắc không đi ngang qua nữa mà Cố Mang chủ động đến hỏi, “Cái đó, em phải viết văn tiếng Anh…”
 
Cố Chính Tắc đang họp qua điện thoại với đối phương bên kia, ngừng lại một chút, “Chờ một lát.”
 
Sau đó thu xếp công việc, bớt chút thời gian qua chỉnh sửa bài viết cho cậu, thay đổi cấu trúc câu, đổi một vài từ vựng làm bài văn hoàn chỉnh hẳn lên.
 
Làm một con người có lý trí, Cố Mang hoàn toàn bị anh thu phục.
 
Cố Chính Tắc kêu cậu thay quần áo cậu lập tức đi thay quần áo. Cố Chính Tắc kêu cậu đi ra ngoài mua đồ ăn, cậu lập tức đi theo. Cố Chính Tắc chọn mua đồ ăn, trả giá xong với ông chủ, đưa bóp tiền cho cậu, cậu ngoan ngoãn đếm tiền ra trả.
 
Tóm lại vẫn là theo cách thức quen thuộc —— Cố Chính Tắc muốn tính kế với ai, người đó chỉ cần nằm yên, không cần giãy giụa.
 
Cố Khấu nghe được câu cuối cùng, cũng chưa thấy cảm giác gì nhưng bên tai lại đọng lại hai câu nói: 
 
“Anh nói phục hôn thì phục hôn à?”
 
“Vậy cậu nói ly hôn thì ly hôn?”
 
Trong đầu hai người họ bị úng nước hay sao.
 
Cố Khấu im lặng tìm muỗng đi thử cháo, lỗ kim gây ứ máu trên tay nhìn thật chói mắt. Cố Chính Tắc lấy cái muỗng, cô đành nhường anh, cẩn thận nói: “Cố tiên sinh, tại sao em ấy lại gọi anh là anh rể vậy?”
 
Anh không buồn ngẩng đầu lên, “Là tự cậu ấy kêu.”
 
Thằng nhỏ trúng ngay sát chiêu của anh, không điên đảo thần hồn cũng uổng.
 
Nhưng Cố Khấu không có ý này, cô muốn hỏi anh tại sao lại kéo Cố Mang vào trong chuyện này.
 
Cố Chính Tắc tất nhiên hiểu rõ ý của cô nhưng cũng không muốn giải thích cặn kẽ với cô.
 
Cái gì cũng chưa xác định, cái gì cũng chưa làm rõ, từ sau khi nói câu chia tay, ngực cô vẫn nặng trĩu, cô vẫn chưa chuẩn bị xong gì cả.
 
Cố Khấu cảm thấy có lẽ tối qua đầu mình cũng bị úng nước nên mới một hai đòi về nhà.
 
Cố Chính Tắc ở đây ngay lúc này có lẽ bởi vì cô làm nũng bám lấy anh, mà anh càng không xem mình là người ngoài cuộc nên bây giờ cô như người cưỡi lên lưng cọp khó xuống.
 
Cố Khấu lấy muỗng nhỏ nếm thử cháo, thất thần, nên không cẩn thận bị phỏng, “Uhm” một tiếng.
 
Đúng là mọi chuyện chẳng đâu vào đâu, hơn nữa còn ở trước mặt Cố Chính Tắc. Cô có chút buồn bực, muốn nói lại không biết nên mở lời thế nào.
 
Cố Chính Tắc cũng không ngại tay cô đang bẩn, ngược lại nắm chặt lấy cổ tay của cô, buông cái muỗng trong tay cô ra, không kịp báo trước gì mà hôn xuống.
 
Đôi môi mềm mại bị hôn đến nóng rát, đầu lưỡi đàn ông thô bạo tiến quân vào bên trong, trêu chọc cho ngứa ngáy, cô giãy giụa một chút, “Đau…”
 
Cố Chính Tắc không chịu buông ra, giống như muốn cô chịu đau.
 
Nụ hôn của anh gần như mang tính xâm lược, chỉ hận không thể nhai nuốt cô vào bụng.
 
Cố Khấu bị hôn đến mức đầu óc trống trơn, dưới chân mang đôi dép lê ở nhà lại với không tới bờ vai của anh, nhón chân đẩy đẩy mấy cái, miệng ậm ừ nói: “Cố tiên sinh, anh buông em ra…”
 
Cô vừa hé miệng ra, Cố Chính Tắc lại càn quét vào sâu hơn nữa, cắn đầu lưỡi nhỏ của Cổ Khấu mút vào.
 
Cô sắp sửa cạn kiệt khí thở thì anh mới chịu lùi ra ngoài một chút, nhướng mày nhìn cô chằm chằm, “Buông ra? Tối hôm qua em còn làm loạn đòi anh ngủ với em đó.”
 
Cố Khấu như ăn phải bom, “... Em không có mà!”
 
Cố Chính Tắc bình chân như vại nói: “Là em nói đó. Cố Mang còn nghe thấy nữa là.”
 
Cố Khấu sửng sốt một chút, cô không thể hiểu nổi bản thân tối hôm qua đã suy nghĩ cái gì, giống như đang sợ Cố Chính Tắc nhìn thấy những bí mật thầm kín của cô.
 
Cố Chính Tắc từ phía sau đè lại eo cô, làm cô dán sát vào người anh, lại hôn xuống, phía dưới của hai người dường như dán vào nhau, cô nhón chân lên để rút ngắn khoảng cách không ngờ lại tạo thêm điều kiện cho anh làm chuyện xấu.
 
Cố Khấu nhớ ra Cố Mang còn ở phòng khách bên cạnh bếp nên mặt càng đỏ tai càng hồng, muốn nhắc nhở anh một chút nhưng vừa mở miệng đã bị anh quấn lấy làm loạn đến mức phát ra tiếng, nước bọt bị anh kéo ra sợi chỉ bạc, thong thả dùng bàn tay thoa lên môi cô.
 
Cố Mang ăn xong táo nên muốn đi vứt cùi táo, tiếng bước chân của cậu nhóc ngày càng gần, Cố Khấu bị anh hôn đến mức đỏ mặt vì thiếu khí, muốn khóc đến nơi, dùng hết sức tránh ra vài lần lại bị anh cắn trừng phạt ngược lại. Cô giận đến mức nói không nên lời, chỉ có thể dùng sức đẩy vai anh.
 
Cũng may Cố Chính Tắc không phải người điếc, trong giây phút nghìn cân treo sợi tóc lúc Cố Mang bước vào đã kịp buông cô ra, bàn tay đặt sẵn sau eo cô, đầu ngón tay xoa bờ môi sưng đỏ của cô, “Làm sao mà nếm cháo cũng bị phỏng được vậy?”
 
… Cái dạng kim chủ này đúng là không biết liêm sỉ mà.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui