Cố Khấu bị đau họng, trong lòng lại rối loạn, hơn nữa cô cũng không chọi lại được với Cố Chính Tắc, càng hơn nữa là người bệnh tinh thần vô cùng nhạy cảm, chẳng mấy chốc vành mắt đã đỏ lên.
Cố Mang liếc mắt đã nhìn thấy cánh tay của Cố Chính Tắc đặt trên eo của chị mình, tuy rằng lý trí của cậu đã chuẩn bị xong việc tiếp nhận mình sẽ có thêm một người anh rể, vừa rồi cậu còn nhảy nhót tung bông tung hoa rằng chị mình vừa mới giảng hòa lại với bạn trai nhưng nhìn thấy tình cảnh chọc mù mắt chó như thế này, trong lòng không tránh khỏi có chút buồn bực, chỉ nhìn sang hướng khác, mặc kệ tiếng lòng gào thét của mình thành toàn cho đôi uyên ương vừa bị phá bĩnh này.
Cố Chính Tắc cũng rất biết chừa mặt mũi cho cậu, lập tức buông lỏng cánh tay kia ra, “Còn muốn ăn cháo không?”
Cố Khấu có chút buồn bực, chui ra từ trong lòng anh, cúi đầu giả bộ khuấy cháo, tóc che khuất nửa gương mặt, ảo não cụp đuôi xuống.
Cố Mang ném cùi táo xong, chán chường lắc đầu, bỏ lại một câu “Hai người coi chừng nóng.”
Một đám mây đen lẻ loi thui thủi lượn về đường cũ.
Em trai ruột duy nhất của mình vậy mà lại bị quân địch mê hoặc đến mức tước vũ khí đầu hàng, Cố Khấu mặc kệ tất cả, bưng cháo trốn về phòng mình.
Không lâu sau, Cố Mang đến gõ cửa phòng cô, “Chị, y tá tới, anh rể kêu chị ra truyền dịch kìa.”
Treo bình truyền dịch lên xong, Cố Khấu giống như người vừa mới bị người soi kính lúp vào bụng, chỉ có thể ngồi yên trong phòng khách.
Cô giận dỗi không để ý tới ai khác, mà Cố Chính Tắc đương nhiên là không mấy hơi chủ động mở lời với cô trước. Còn thằng em trai bán nước lại như không nhìn thấy cái tâm tình rầu thúi ruột của người chị đang ốm yếu của mình, cũng không đoái hoài đến cô.
Hai anh trai thẳng dọn dẹp lung tung một hồi, cuối cùng Cố Mang nói trước: “Chị, anh rể đưa em về bệnh viện. Chị phải nhanh khỏe lên đó, lần sau em đắp cho chị hai con người tuyết.”
Cố Khấu vẫn còn lòng căm thù với loại phản quân bán chị cầu vinh này, trốn trong chăn giả điếc.
Cố Chính Tắc kêu cô một tiếng, “Cố Khấu.”
Cô mới để lộ ra hai con mắt, không tiện gọi ba tiếng “Cố tiên sinh” ở trước mặt Cố Mang nên chỉ đành giả bộ im lặng.
Cố Chính Tắc xách theo cặp sách của Cố Mang, “Em đừng có tự mình đụng vào dây truyền dịch, có gì chờ anh về.”
Vậy mà anh còn quay lại đây!
Đêm nay Cố Khấu trước dẫn sói vào nhà, sau lại làm nũng nhõng nhẽo, cảm giác mặt mũi của mình ở trước mặt của Cố Chính Tắc đã mất sạch không còn một mống, làm chim hoàng yến vốn đã được ưu ái nay lại càng được ưu ái hơn, nhìn thấy Cố Chính Tắc sắp sửa biến nhà của cô thành hành cung thị tẩm của anh, cô quả thật sắp loạn đến nơi nhưng cũng chỉ có thể chìa ngón tay ra ngoài chăn lông ngoắt ngoắt, giọng thều thào mà nói: “Tạm biệt…”
Bệnh viện Cố Mang đang nằm không gần đây, Cố Chính Tắc lái xe một vòng đã tốn mất mấy tiếng, lúc trở lại đã là chạng vạng.
Trong phòng tối om, anh không biết Cố Khấu đã ngủ hay chưa nên bước nhẹ chân, đi qua khu huyền quan mới phát hiện thì ra cô đang xem phim điện ảnh.
Trên màn hình TV là một bộ phim Hongkong, cảnh quay mùa hè ở Macau với tiếng đàn Fado của Bồ Đào Nha vang lên tha thiết thâm tình, ánh hoàng hôn từ bên ngoài cửa sổ rải một màu cam hồng sáng lấp lánh.
Cố Khấu ngồi trên thảm trải sàn đưa lưng về phía cửa, khoác một chiếc chăn sọc trắng đen, cả người co lại thành một cục.
Cố Chính Tắc nhớ đến ngày đó cấp dưới trong công ty ăn liên hoan có gửi mấy cái biểu cảm, trong đó có một cái là con gấu trúc nhỏ đang giận dỗi, rất giống với hiện trạng của Cố Khấu ngay lúc này.
Cố Chính Tắc ngồi xuống bên cạnh cô, “Phim gì vậy?”
Cố Khấu rầu rĩ nói: “Con gái người tình.”
Cố Chính Tắc “Uhm” một tiếng, “Phim hay lắm sao?”
Cố Khấu căn bản là không có tâm tình nào để xem phim, cứ ngồi ù lì một chỗ mà rối rắm suy nghĩ đến muốn phát bệnh, bộ phim chiếu được bao lâu thì cô thất thần bấy lâu nên không chú ý gì đến thước phim có đẹp hay không, cô đưa tay lau nước mắt nói "Uhm."
Cố Chính Tắc nhẹ nhàng nhéo một cái lên cánh tay đang ghim kim truyền dịch của cô, cánh tay nhỏ lạnh buốt làm anh không khỏi thở dài an ủi, "Đừng khóc."
Nước mắt của cô càng rơi nhiều hơn, tức giận nhích từng chút qua hướng bên kia, cách xa anh ra một chút.
Cố Chính Tắc nắm lấy một góc chăn, kéo cô quay lại đối mặt với mình, “Cố Khấu, em nghe anh nói.”
Cố Khấu khụt khịt nói: “Làm sao vậy?”
Cố Chính Tắc lau nước mắt trên mặt cô, “Em thích anh, anh rất vui, anh cũng thích em. Chúng ta yêu nhau đi.”
Trong mắt Cố Khấu tràn ngập nước mắt, ước chừng sửng sốt nửa ngày, đại não tự động sàng lọc lại những phần không thể tiêu hóa được, cuối cùng chỉ trả lời lại một câu, “Hở? Em không muốn yêu đương…”
“Em có nói qua hay sao? Bây giờ nói lại lần nữa.”
Cố Khấu nhẹ nhàng nấc một cái, trong lòng rối như tơ vò, lắp bắp nói, “... Sao anh lại đột nhiên nói những lời này?”
“Bởi vì em muốn chia tay với anh. Chúng ta còn chưa từng nói yêu nhau thì lấy tay nào mà chia?”
Logic của anh làm cô không kịp tiếp thu, đành phải vừa nấc vừa nói lời ngu ngốc, “Vậy, chuyện đó … Tại sao anh lại muốn yêu em?”
Anh kiên nhẫn giống như đang đàm phán một vụ làm ăn bạc triệu, giải thích từng bước cho cô rõ ràng.
Cố Khấu nói không rõ, chỉ muốn tìm đường chạy trốn nên bị anh bắt lại, đè xuống sô pha hôn môi.
Từ đôi mắt ướt dầm dề đến chóp mũi lạnh lạnh, toàn bộ nước mắt của cô đều bị anh mút sạch.
Cô đẩy vài cái, Cố Chính Tắc mới dịch người ra một chút, thở gấp nói, “Em nghĩ ra rồi sao? Vì lý do gì?”
Kỳ thật có rất nhiều lý do, Cố Mang lúc nãy, mấy ngày trước là Trương Phồn Vũ và Đỗ Dương, quan hệ của hai người bọn họ… Hơn nữa còn do ai dùng điều kiện ban đầu là không được có tình cảm yêu đương?!
Cố Khấu bị hôn đến mức gương mặt đỏ ửng như phát sốt, nói năng lộn xộn, “Cố tiên sinh, anh và Cố Mang hợp tác ức hiếp em, em là chị của nó mà bây giờ nó còn không nghe lời em.”
Gương mặt cô đỏ ửng, vừa muốn khóc vừa muốn nhịn, dáng vẻ rất gợi đòn, đôi mắt lấp lánh nước mắt, lại vô cùng xinh đẹp.
Cố Chính Tắc nhàn nhã đối diện với ý đồ xấu xa của mình, đè lại cánh tay đang ghim kim truyền dịch của cô, cúi người tiếp tục đùa bỡn với đầu lưỡi của cô, “Chuyện đó là có nguyên nhân.”
Cố Khấu “Uhm uhm” quay đầu kháng cự, không biết lá gan lấy từ đâu ra, vừa đấm vừa đá hòng đẩy anh ra, gập một bên chân lên để ngăn cản anh tiếp tục đè ép xuống cơ thể mình, “... Vì nguyên nhân gì a?”
Cố Chính Tắc nói: “Cậu ấy biết anh yêu em.”
Cậu nhóc đó tuy rằng thừa nhận anh giúp cậu ấy giải bài tập rất giỏi nhưng cũng chỉ tạm tin tưởng anh không phải là kẻ ăn xong phủi đít bỏ đi mà thôi.
Chờ đến khi Cố Chính Tắc dẫn cậu ấy đi chợ mua thức ăn, mới nhịn không được mà hỏi anh ở trên xe: “Rốt cuộc anh thích chị tôi ở điểm nào?”
Cố Chính Tắc không lên tiếng, đến chợ chọn bừa một bó rau dưa, mua hai kí sườn, chọn một củ gừng tươi, lại qua sạp khác chọn nguyên liệu nấu ăn.
Cố Mang biết anh có nghe thấy nhưng lại không muốn trả lời, hoặc có thể do anh thấy không đáng để đi giải thích với một thằng nhóc miệng còn hôi sữa này.
Cuối cùng hai người quay trở lại xe, Cố Mang cúi đầu thắt dây an toàn. Cố Chính Tắc giống như đột nhiên thông suốt, quay đầu lại, vô cùng bình thản nói với cậu, “Là yêu.”
Đây là lần đầu tiên Cố Chính Tắc nghĩ đến vấn đề này, nhưng nó chỉ mất của anh vài phút đồng hồ đã có thể suy nghĩ thấu đáo rõ ràng.
Tình cảm của anh dành cho Cố Khấu đơn giản gọn gàng, không có thích ở điểm nào bởi vì là yêu.
Mà Cố Khấu giống như một nhánh hoa bồ công anh được nắm chặt trong lòng bàn tay, một cái bông xù nương theo làn gió thổi tới chỗ anh, vướng vào sợi tơ tình ngay trên đầu quả tim.
Một giây một phút anh cũng không chờ được.