Cố Chính Tắc thấy Cố Khấu bước vào thì dụi đầu thuốc vào gạt tàn, nói: “Sao vậy em?"
Hôm nay tâm tình của anh tốt vậy ngay cả thuốc lá cũng không hút.
Cố Khấu thụ sủng nhược kinh, “Một mình em đợi thì chán lắm."
Cửa sổ phòng bếp hơi hé ra, Cố Chính Tắc ra lệnh: "Quay về khoác thêm áo vào."
Cố Khấu rề mò quay trở lại phòng ngủ khoác áo lông dày vào, sau đó quay lại phòng bếp tiếp tục chiêm ngưỡng màn nấu canh đầy bạo lực của anh.
Di động của Cố Chính Tắc đặt trên kệ bếp, màn hình điện thoại đang sáng lên, thì ra anh cũng không biết nấu cơm, còn phải tra cứu cách làm.
Mắt thấy màn hình điện thoại sắp tắt, Cố Khấu không có việc gì làm thì chạm một cái giữ cho màn hình sáng lên, cô liếc mắt thấy khung tìm kiếm "canh xương sườn nấu như thế nào", "cháo nấu như thế nào", "bị sốt có thể ăn táo được không", "ở nhà truyền dịch cần làm gì", "bị sốt thì phải làm gì".
Cố Khấu giống như bị phỏng, lập tức rút tay về vờ như không thấy gì hết.
Cố Chính Tắc không để ý, chỉ là một lát sau quay đầu lại nhìn thì phát hiện sắc mặt cô đỏ bừng, anh đưa tay sờ trán cô sợ cô lại sốt lần nữa, thì ra không phải.
Anh đang cắt gừng trên thớt, đao to búa lớn.
Cố Khấu thò gương mặt đỏ ửng qua xem, không ngờ anh lại bất chợt hỏi: "Trương Phồn Vũ nói gì với em?"
Cố Khấu vẫn luôn muốn biết sự thật nhưng lại không dám hỏi, cô sợ đáp án không dễ nghe.
Cố Chính Tắc vừa nhắc tới chuyện này thì mặt cô tái mét như quân bài joker.
Cố Chính Tắc vừa buồn cười vừa đau lòng, "Sao em không nói anh giải thích?"
Nếu là trước kia, cô không nói lời nào thì anh cũng sẽ không truy hỏi. Nhưng thái độ của anh hòa nhã như vậy, mà cô cũng không phải gấp gáp gì mấy.
Cô nhìn mũi chân, chậm rãi nói: "Cô ấy nói cô ấy là vợ chưa cưới của anh, còn nói … anh quen rất nhiều cô diễn viên giống như em …"
Giọng cô càng nói càng trở nên nhỏ hơn, Cố Chính Tắc càng nghe càng cảm thấy giận, dao phay bị anh dằng mạnh xuống tấm thớt, một tiếng "phanh" vang lên, anh còn cười lạnh một tiếng.
Cố Khấu sợ đến hai chân run rẩy, giống như chim cút dễ bị hù, đứng chết trân tại chỗ.
Cố Chính Tắc ném dao xong thì hối hận, cô không giống thằng em trai suốt ngày bị anh hù dọa, trái tim cô không có mạnh mẽ như vậy.
Anh xoa đầu cô: "Bị dọa rồi? Em quên chuyện đó đi, không bao giờ có chuyện như vậy xảy ra đâu."
Cố Khấu "hửm" một tiếng, đối với động tác dỗ dành không mấy thuần thục này của "bạn trai" không quen cho lắm, gương mặt chỉ hơi nóng lên một chút.
Anh cầm dao phay tiếp tục chặt, vừa nói: “Chỉ là người quen từ lúc nhỏ mà thôi. Trương Trình là cánh tay đắc lực của lão Cố, Trương Phồn Vũ là con gái của ông ấy. Sau này Trương Trì nảy sinh ý đồ xấu, lão Cố xảy ra chuyện, nhà họ Trương ôm tài sản chạy trốn ra nước ngoài, lúc đó không có cách nào truy cứu được.” Lưỡi dao bén ngót cắt đôi một vị thuốc bắc, anh lắc đầu nhẹ đến mức khó có thể phát hiện ra, “Bây giờ tình hình trong nước dễ làm ăn nên cô ấy quay trở lại.”
Cố Khấu không nói chuyện, trọng điểm tò mò mà cô nghe ra hoàn toàn đặt sai rồi, từ Trương Phồn Vũ bây giờ đổi thành Cố Chính Tắc.
Dép lê cô cọ cọ trên đất cả nửa ngày mới hỏi anh: “Lão Cố? … Là ba của anh sao?”
Hoàn cảnh sống của cô rất đơn giản, không nghĩ ra được ”xảy ra chuyện” là xảy ra chuyện gì nhưng cô không phải là người hay tọc mạch.
Cố Chính Tắc rất bình tĩnh, “Đúng vậy.” Anh chỉ vào một vị trí tương đối trên bụng mình, “Có người mai phục, ông ấy đẩy cửa xuống xe, chỗ này trúng hai phát súng. Không kịp đưa đến bệnh viện đã tắt thở.”
Vẻ mặt Cố Khấu ngay đơ ra. Cô vẫn luôn chửi thầm Cố Chính Tắc giống như thiếu gia xã hội đen, thì ra còn đen hơn cả xã hội đen. Lúc đó anh bao nhiêu tuổi? Cũng giống như bây giờ gặp chuyện không nao núng sao?
Cố Chính Tắc cắt rau, nhìn cô một cái, “Sợ hả? Không muốn yêu đương với anh nữa sao?”
Ánh mắt anh tràn đầy sự nhu hòa, anh biết được lời vừa nãy của mình đã dọa cô sợ, Cố Khấu đoán rằng nếu bây giờ cô từ chối anh thì anh cũng sẽ không nổi giận.
Cố Khấu không trả lời, chậm rãi bước lại gần anh, từ phía sau ôm lấy eo anh.
Trước giờ hai người chưa từng ôm nhau như vậy, tư thế này có chút mới lạ.
Giọng nói cô lắp bắp, mang theo hơi bệnh, “Đừng, đừng nói ‘anh là người như vậy’. Em muốn nói…”
Cố Chính Tắc mang theo ý cười hỏi, “Vậy em có sợ không?”
Cố Khấu trầm tư suy nghĩ một hồi, thành thật trả lời anh, “... Sợ.”
Mỗi lúc cô thành thật luôn có một chút vụng về, đối với tình huống như thế này chắc chắn sẽ không nói dối, ngược lại còn có chút đáng yêu. Cố Chính Tắc kéo cô từ sau lưng vòng ra trước ngực, bóp chặt eo cô, vây người trong lòng ngực, cúi đầu hung hăng hôn mấy cái, lại hôn nhẹ thêm mấy cái nữa, nói, “Có anh ở đây, không có gì phải sợ.”
Hô hấp cô rối loạn, bị anh hôn đến không kìm lòng được mà hé miệng tùy ý cho anh tiến quân xâm lược, còn bẽn lẽn vươn đầu lưỡi muốn hôn ngược lại anh, thế nhưng lại phát ra những âm thanh khiêu gợi, “Uhm, biết rồi… Nóng …. A~ ...Đừng cắn em mà.”
Đến cuối cùng giống như đã trêu chọc lên hứng thú của Cố Chính Tắc, bàn tay to của anh vuốt ve sau lưng cô qua lớp áo lông, lúc này cô mới cảm nhận được sự nguy hiểm.
Buổi chiều cô bị anh làm cho hai chân mềm nhũn, bây giờ giữa hai chân vừa tê vừa rát, đành phải nhỏ giọng xin tha: “Cố Chính Tắc …. Cái đó…. Hôm nay em thật sự không được mà …”
Cố Chính Tắc buông cánh môi mềm mại trong miệng ra, đôi mắt đen thâm thúy nhìn cô, cố gắng tìm lời giải đáp, “Em vẫn chưa quen được à?”
Cố Khấu cười khúc khích, “Em sẽ cố gắng tiến bộ.”
Cô định dựa vào tường chạy trốn, nào ngờ anh dùng tay chặn lại bên cạnh cô, “Tiến bộ xong mới được đi.”
Anh cứ tiến lại gần như vậy, rất có tính áp bức.
Cố Khấu bị anh bích đông thật ra cũng không cách nào thoát được, đành phải nhón chân nhẹ nhàng hôn lên môi anh, gương mặt đỏ bừng nói, “Cố tiên sinh, như vậy được chưa?”
*bích đông: tư thế kabedon trong truyền thuyết á.
Cô không rành mấy chuyện yêu đương như vậy nên một hồi “Cố Chính Tắc” một hồi “Cố tiên sinh”, lẫn lộn giữa thân mật và xa cách. Nhưng hôm nay tâm tình của Cố Chính Tắc rất tốt, Cố Khấu nói gì thì anh cũng thấy đáng yêu, lập tức nâng cằm cô lên, nhẹ nhàng mổ mấy cái mới chịu buông tha cho cô, vừa vỗ mông cô vừa nói, “Đi chơi đi.”
Mặc dù xương sườn cắt không ra hình thù gì nhưng nồi nước canh hầm cũng có mùi thơm bay ra, trong phòng bếp nhỏ bốc lên một màn hơi làm mờ kính cửa sổ.
Cố Khấu lách người ra ngoài, dựa trên cửa sổ ngắm cảnh.
Thông thường trận tuyết đầu mùa sẽ không giữ được lâu, tuyết đã sắp tan hết rồi.
Dưới lầu có hai cha con đang đắp người tuyết nhưng chỉ đắp được hai người tuyết to bằng bàn tay, hai người vừa cười vừa nhảy trông vô cùng sung sướng.
Mà bóng người đàn ông mặc áo sơ mi đen, mặt mày lạnh lùng phản chiếu trên kính đang kéo cổ tay áo, vừa cau mày nấu canh.
Có lẽ do bệnh ảnh hưởng đến đầu óc nên Cố Khấu nhìn hình ảnh kia lại ngây ngô cười một hồi.