Dám uống canh sườn mà Cố Chính Tắc nấu thật sự cần dũng khí, dù sao đây là lần đầu Cố Khấu nhìn thấy nguyên một cây sườn nằm trong chén canh, nhưng không cưỡng lại được biểu cảm nghiêm túc của anh nên cô đành thành thật nếm thử một chút.
Có lẽ là trời sinh anh Cố đã được ban cho bàn tay vàng nên làm cái gì cũng ra hình ra dạng, mùi vị canh vậy mà lại không tệ.
Cô uống sạch một chén canh xong muốn gặm xương sườn thì bị anh cướp lấy, “Ăn ít thôi.”
Cố Khấu bị anh quản thúc nghiêm khắc như trường quân đội, uống xong thuốc ho thì bị anh chăm như học sinh trung học tới giờ đi ngủ. Cố Chính Tắc tịch thu di động của cô, “Ngủ đi.”
Cố Khấu còn muốn chơi điện thoại, anh xoa đầu cô mấy cái, “Nghe lời đi.”
Thật ra trước kia Cố Chính Tắc cũng thường xuyên chỉ huy cô như vậy, “Nghe lời” dù sao giọng điệu của anh cũng không có gì khác nhau nhưng có điều hôm nay anh đã bất đắc dĩ sắm vai một người bạn trai quá hoàn hảo trước mặt Cố Mang nên hai chữ này hiện tại nghe thấy hoàn toàn khác nhau.
Cố Khấu bị anh dỗ dành đến não nổi bong bóng, nhắm mắt lại ngủ.
Bệnh đến như kéo tơ, Cố Khấu ngủ đến miệng khô lưỡi khô, nửa đêm lại khó chịu, lặng lẽ xuống giường đi vào nhà vệ sinh muốn nôn, còn cẩn thận đóng cửa nhưng vẫn làm ồn đến anh.
Cô vịn hai bên bồn cầu, nôn đến đứng dậy không nổi nhưng gượng tỉnh táo lại một chút, gặng nói, “...Em đánh thức anh hở?”
Cố Chính Tắc bước vào, cúi người sờ trán của cô xong lập tức thay đổi sắc mặt, xoay người cầm quần áo mặc vào cho cô, chặn ngang người bế lên, nhanh chân đi xuống lầu.
Cố Khấu sắp khóc tới nơi, “Em bị sao vậy a…. Ngày mai em còn chưa có xin nghỉ nữa….”
Anh thắt dây an toàn cho cô, hơi thở gấp, “Để anh xin phép cho em.”
Đợt bệnh này tới ào ạt, Cố Khấu lại sốt lên lần nữa.
Cô nằm trên giường bệnh truyền nước biển, cửa phòng bệnh không cách âm nên có thể nghe thấy tiếng bác sĩ đang khiển trách Cố Chính Tắc ngoài hành lang.
Có lẽ Cố Chính Tắc quen biết vị bác sĩ tư nhân này nên giọng điệu của ông ấy không hề kiêng dè gì cả, “Sốt tới 39 độ mà cậu tự ý dẫn người ta xuất viện? Dấu bầm xanh trên mui bàn tay của cô ấy là gì? Cậu làm gì vậy? Người bệnh đâu thể nào làm lại vận động mạnh đó, cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn không biết nặng nhẹ như vậy? Lúc trước ba cậu dạy cậu như vậy sao?”
Cố Khấu trở mình, nghĩ thầm: Sao ông bác sĩ này lại có thể nói chuyện đụng chạm đến xương sống của người khác như vậy?
Âm thanh bên ngoài hành lang giống như tiếng pháo ầm ĩ, Cố Khấu muốn ngủ cũng không ngủ được.
Cố Chính Tắc cũng không cãi lại một câu, còn trở tay đóng cửa lại.
Lần này Cố Khấu muốn nghe chỉ có thể nghe được loáng thoáng tiếng răn dạy, “ …. Cậu có biết điều hay không? …. Bộ sách đọc xong thì đốt uống rồi hả? …. Bây giờ cậu càng ngày càng kỳ cục, tôi thấy cậu sớm hay muôn … Ba cậu năm đó …”
Còn chưa nói xong nhưng cô càng nghe càng thấy bực mình.
Cố Chính Tắc im lặng nghe vị bác sĩ đó dạy dỗ mấy phút, trong bụng cũng tức tối nhưng Cố Khấu còn trong tay bác sĩ nên anh không nói gì nhiều, đột nhiên nghe được tiếng mở cửa, Cố Khấu thò một cái đầu ra dò xét, tóc rối bời.
Anh cau mày, “Em ra đây là gì? Quay lại.”
Bác sĩ Lý mắng anh: “Cậu mắng người bệnh làm gì?” Xong quay sang Cố Khấu nhẹ giọng nói chuyện: “Làm sao vậy? Có phải tốc độ truyền nhanh quá cô chịu không được phải không?”
Cố Khấu bị sốt làm gương mặt đỏ hồng, nghiêm túc cau mày, “Bác sĩ, ông mắng anh ấy làm gì? Là tự tôi không muốn nằm viện đòi về nhà.”
Bác sĩ nói: “Cô bị bệnh, cảm xúc nhạy cảm, không muốn nằm viện là chuyện bình thường. Cậu ấy không nên quản cô như vậy.”
Trong đầu Cố Khấu “ong ong”, tự mình cũng không biết mình đang nói cái gì, nhớ tới biểu cảm của Cố Chính Tắc khi nhắc tới “lão Cố” thì cô như có một hơi mắc lại ngay cổ họng, chậm rãi nói: “Không phải do cảm xúc của tôi yếu ớt, là chính tôi không muốn nằm viện, từ nhỏ đến lớn tôi sợ bệnh viện, tôi có bệnh tâm lý, tôi ở bệnh viện ngủ không được. Là tôi thích anh ấy quản tôi đấy.”
Thật ra cô rất dễ ngủ, Cố Chính Tắc cũng không vạch trần cô, nhìn thấy được cô bị sốt đến hồ đồ, nhưng như vậy càng tốt, khóe miệng lập tức vểnh lên.
Bác sĩ Lý bị lời cô nói làm cho kinh ngạc, không ngờ rằng cô nhóc này bệnh đến mức đầu óc lẫn lộn nhưng còn biết bảo vệ người bên cạnh.
Cố Khấu cứng cổ không chịu nhượng bộ, cuối cùng bác sĩ đành phải nhờ y tá ghi lại những việc cần chú ý thành một tấu sớ, quăng vào trong ngực Cố Chính Tắc, tức giận đuổi người, “Dì Khổng có ở nhà không? Vậy cậu đi cho tôi nhờ.”
Cố Khấu ôm bình truyền dịch, kiệt quệ sức lực bò lên lưng anh, cố gắng dùng sức giơ cái chai lên cao. Cô bị anh cõng ra ngoài theo đường cũ.
Suốt đường đi Cố Chính Tắc không hề mở miệng, để cô lên xe xong xuôi, mới nói: “Em đừng giận.”
Cố Khấu phồng má, thật ra cô biết mình hơi quá đáng nhưng cô chưa từng nhìn thấy ai dạy dỗ Cố Chính Tắc như vậy nên không thể nào nuốt trôi cục tức này: “Rõ ràng là anh chăm sóc em rất tốt, anh còn nấu canh nữa.”
Cố Chính Tắc nói: “Quá khen, anh chặt xương sườn gây ồn ào như vậy, anh còn làm em phải vận động kịch liệt.”
Cô cãi cố: “Anh hầm canh uống rất ngon, vận động cũng đâu có kịch liệt gì mấy.”
Cố Chính Tắc hôm nay cười liên tục, một tay anh đánh lái, một tay vuốt khóe miệng hơi nhếch lên, “Phải không? Vậy để lần sau vận động anh bù lại cho em.”
Cố Khấu cúi đầu đỏ mặt một hồi, đột nhiên phát hiện đường này không giống, “Đây không phải đường về nhà em?”
Cố Chính Tắc nói: “Đến nhà anh.”
Cố Khấu hoảng sợ, nắm chặt dây an toàn, “Về nhà anh?! Em không đi!”
Cố Chính Tắc nói: “Nhà anh có người có thể chăm sóc tốt cho em.”
Cố Khấu nghĩ lúc này hai người mới chỉ 'yêu nhau' ngày đầu tiên, nên mơ hồ lắc đầu, “Không ổn đâu … “
Cố Chính Tắc đánh tay lái, quay đầu nhìn cô: “Cố Khấu, đến nhà bạn trai là chuyện bình thường.”
Phải không đó?
Cố Khấu mơ hồ bị anh vác lên thuyền hải tặc, mặc dù không có sức nhưng cô vẫn luôn tỉnh táo, trong tiềm thức tin tưởng những gì anh sắp xếp sẽ không quá tệ, đành đơn giản mặc kệ, dù sao mấy năm nay cô đã hình thành thói quen cái gì cũng mặc kệ.
Xe mới đi được vài phút đã ngừng lại, có người ra mở cửa, Cố Chính Tắc ôm cô xuống xe, lại có người ra chào đón, “Cậu đã về.”
Cố Chính Tắc giống như 'ừ' nhẹ một tiếng, người phụ nữ đó lập tức hạ giọng, giọng nói không còn trẻ, già nua hiền hòa làm lòng người cảm thấy gần gũi.
Cố Chính Tắc ôm cô lên lầu, Cố Khấu bị bọc không mở nổi hai mắt, ôm cổ anh không bỏ.
Cầu thang hình như được làm bằng gỗ xưa, lúc đi lại sẽ phát ra tiếng 'cộc cộc' dễ nghe.
Giường rất mềm, anh buông cô xuống, người phụ nữ kia nói: “Thưa cậu, để tôi cho.”
Giọng người phụ nữ rất hiền, Cố Khấu buông Cố Chính Tắc ra, trốn vào trong chăn, mơ hồ nói: “Con chào dì.”
————
Bị bệnh vẫn rát lễ phép nhưng đừng hòng ăn hiếp bạn trai tôi.