Giọng nói của người phụ nữ rất hiền hòa, Cố Khấu buông Cố Chính Tắc ra, trốn vào trong chăn, mơ hồ chào một tiếng: “Con chào dì.”
Đối phương mỉm cười, muốn đo thử nhiệt độ cơ thể của cô, “Gọi dì là dì Khổng là được rồi. Không cần phải lo chuyện gì cả, cứ ngủ trước đi.”
Giọng nói dịu dàng này giống như có ma lực, Cố Khấu nhanh chóng ngủ say.
Bình truyền dịch hình như được bọc bằng một cái gì đó nóng nóng, dịch truyền vào trong cơ thể không bị lạnh, đôi môi khô khốc của cô cũng được thấm nước, tay chân nóng hổi được lau mát vài lần, cả người Cố Khấu như muốn bay lên lại bị dì Khổng nắm cổ tay giữ lại, “Cậu chủ muốn vào phòng à? Cô Cố đã hạ sốt rồi.”
Thì ra trời đã sáng rồi.
Cố Khấu mở mắt ra nhìn thấy Cố Chính Tắc đã cúi người sờ trán của cô, “Anh đã xin phép cho em rồi, cứ nghỉ ngơi đi, anh đi làm.”
Cố Khấu mơ hồ nói mớ, “Anh nhớ về sớm.”
Giọng nói của cô khàn đục, Cố Chính Tắc đi làm, Cố Khấu mang tâm trạng lo lắng sốt ruột tiếp tục ngủ, lo lắng ngày mai không thể tiếp tục quay phim được.
Chi phí trong đoàn phim được tính trên từng giây, thù lao đóng phim của Trần Hựu An cao như vậy, đạo diễn Ngô lại đang chật vật tìm nhà đầu tư mới.
Cô lo lắng cho đạo diễn xong lại lo lắng cho Vương Thi Giai, sợ Vương Thi Giai làm trợ lý của cô sẽ bị Dương Diệu Nghi mắng.
Cuối cùng lại lo lắng cho Cố Mang, sắp sửa thi cuối kỳ rồi, thi xong cuối kỳ sẽ phải phân ban, không biết thành tích học tập có bị ảnh hưởng hay không.
Ngủ một giấc lại giống như đánh một trận chiến, thời điểm Cố Khấu tỉnh dậy cảm thấy còn mệt mỏi hơn quay cảnh đánh đấm.
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô đến nhà của Cố Chính Tắc, mà gia chủ của cái nhà này lại đi ra ngoài nên Cố Khấu có chút xấu hổ. Cô trốn trong chăn nằm cả nửa ngày, điện thoại cũng chưa từng reo, bụng đói đến mức dính sát vào lưng, đánh trống ầm ĩ.
Cô muốn gửi tin nhắn hỏi Cố Chính Tắc khi nào trở về, nghĩ lại một chút hình như cô hơi bị mặt dày thì phải.
Tối hôm qua cô lợi dụng đầu óc u mê mà khi dễ bác sĩ đã đủ mất mặt rồi, nếu còn tiếp tục như vậy không khéo Cố Chính Tắc sẽ nghĩ cô bị sốt đến mức thiểu năng đi.
Cô còn đang do dự thì dì Khổng bước vào, nhìn thấy cô đang ngây ngốc nhìn điện thoại thì cười tủm tỉm, “Cô đã tỉnh rồi à? Dậy ăn cơm đi, chắc chắn đã đói lả người rồi. Áo ngủ mới để trong ngăn kéo, cô thay quần áo trước đi, tôi xuống lầu chuẩn bị.”
Dì Khổng tuổi cao lại rất dễ gần, ngay cả những nếp nhăn trên mặt nhìn cũng rất hiền, mái tóc bạc quấn thành một búi to, giống như hình tượng người phụ nữ gia đình trước đây.
Cố Khấu bị sự quan tâm dịu dàng này làm cảm động nên cũng không thấy sợ hãi, cô nghe lời rời giường, thay bộ đồ ngủ nhăn nhúm trên người, ra khỏi phòng ngủ.
Phòng ngủ nằm trên lầu hai, Cố Khấu đi dọc theo cầu thang xoắn ốc xuống lầu, phát hiện ra căn nhà này cũng không hoành tráng cho lắm, bởi vì bên trong được trang trí theo phong cách xưa cũ, những chậu cây cỏ xanh tươi được chăm sóc tỉ mỉ giống như mấy căn biệt thự trong mấy bộ phim thời dân quốc. Nói trắng ra nhà của Cố Chính Tắc thật không mấy dính dáng đến sự “Chính Tắc” của anh.
Dì Khổng làm một mâm cơm dinh dưỡng cho cô rất đầy đủ, một chén canh cá nấu cà chua, một cái bánh bao nhân trứng sữa, một dĩa cam nhỏ, toàn bộ thức ăn đều rất dễ tiêu. bà cười giải thích với cô: “Sợ cô ăn quá nhiều thì dạ dày sẽ không thoải mái.”
Cố Khấu ăn đến mức toát mồ hôi đầy đầu, vừa ăn vừa nghĩ gần 10 giờ rồi, chắc là trong nhà sẽ không có người khác.
Đúng là sợ gì thì gặp đó, cô vừa mới nghĩ xong thì có một bàn tay thò ra lấy một miếng trái cây trong dĩa của cô, giọng nói của người đó vang lên từ trên đầu của cô, giọng nói rất nhiệt tình, “Chào chị! Chị còn nhớ em không?”
Cố Khấu quay đầu lại nhìn, không có ai khác ngoài người em trai đam mê oánh game điện tử của anh. Nhớ mặt thì cô còn nhớ, chỉ có điều cách thức xuất hiện này lại giống như ma nên cô xém chút nữa bị sặc, “Hở? Tôi còn nhớ.”
Cố Bác Diễn cười hì hì, “Nhớ không? Em là ai?”
Cố Khấu suy nghĩ một chút, nhớ tới tình hình ngày hôm đó, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, lời nói mang theo sự kinh ngạc, “Cậu là … là bạn của Lâm Văn Phi.”
Dì Khổng gõ lên tay của Cố Bác Diễn một cái để cậu không cướp thức ăn của Cố Khấu nữa, quay người bưng cho cậu một chén khác, “Cậu hai lớn như vậy mà thích đi cướp đồ ăn của người khác.”
Cố Bác Diễn ngồi xuống đối diện cô, trên cổ đeo tai nghe, cười nham nhở, “Anh hai tôi đem chị về nhà mà chị lại chỉ nhớ tôi là bạn của Lâm Văn Phi?”
Cố Khấu cúi đầu húp canh, giả như người điếc. Cũng may Cố Bác Diễn không phải cố ý làm khó cô, lấy điện thoại ra vô cùng hứng thú, “Đồng đội của tôi có việc bận, chị có rảnh không? Chơi PUBG với tôi đi?”
Cố Khấu lắc đầu, “Tôi không biết chơi.”
Cố Bác Diễn vô cùng kinh ngạc, “Không biết chơi? Chị là 6x hay sao?”
Cố Khấu đúng là không biết cách chơi game, trước giờ ghét nhất là có người chê cô lỗi thời, cố tìm cách chống chế với cậu ta: “Tôi thích chơi mấy trò mini game đó thì sao?”
Cố Bác Diễn cười ha ha, “Chơi mấy cái trò đồng đội bắt cặp yêu đương chứ gì? Chị cứ chơi, tôi mách anh tôi giúp chị.”
Cố Khấu khinh thường loại đâm bị thóc chọc bị gạo này, “Anh ấy không tin mấy lời gièm pha này đâu.”
Cố Bác Diễn định nói tiếp đã bị dì Khổng nhét một cái bánh bao vào trong miệng, “Cậu hai này, cậu cũng nên nhanh chóng đi làm đi, nếu không cậu chủ nổi giận giờ.”
Nhắc tới đi làm, Cố Bác Diễn cười cũng cười không nổi, kéo lê bước chân trở về phòng thay áo vest, trước khi ra cửa còn than ngắn thở dài, “Dì Khổng, dì thay đổi rồi, bây giờ dì không còn chút quan tâm nào đến tâm sinh lý của tôi nữa, trong lòng dì chỉ có anh hai của tôi thôi phải không?”
Cố Bác Diễn này đúng là đầu óc không hoạt động bình thường, hoàn toàn không giống người ăn cùng một loại cơm với Cố Chính Tắc, trong lòng Cố Khấu sùng bái Cố Chính Tắc sát đất, một mặt sùng bái anh có thể làm anh trai của một người như vậy, mặt khác sùng bái anh có thể dễ dàng thu phục được tên Cố Mang kia.
Dì Khổng mang kính lão lột vỏ lụa của hạt sen, Cố Khấu muốn phụ một tay lại bị dì Khổng đẩy về phòng, “Cô Cố à, cô chỉ cần nghỉ ngơi cho tốt là được, làm gì có chuyện bắt người bệnh phải làm việc?”
Cố Khấu đành trùm mền rối rắm suy nghĩ, chuyện trong đoàn phim rất gấp, cô xem hết một vòng tin tức trong vòng bạn bè, vô cùng nhàm chán, cầm điện thoại trong tay, muốn nhắn câu gì đó với Cố Chính Tắc nhưng từ trước đến nay hai người chỉ gọi điện cho nhau, tin nhắn duy nhất cũng chỉ là ngày đó cô ở trên xe taxi gửi cho anh.
Cố Khấu nghĩ tới nghĩ lui vẫn không biết nói cái gì, một hàng tự đánh xóa xóa đánh, ước chừng mười phút, di động đột nhiên sáng lên, cô nhận điện thoại, Cố Chính Tắc ở bên kia nói: “Tỉnh?”
“Ừm.”
“Đang làm gì vậy?”
Giọng điệu của anh giống như đang điều tra hộ khẩu, cũng giống như trước kia nhưng hôm nay cô biết có gì đó không giống nhau, suốt hai ngày cô được anh tay chân vụng về chăm sóc, bây giờ một chút sợ hãi với anh cô cũng không có, chỉ có điều đôi khi cô lại không biết nên yêu đương như thế nào với một vị tổng tài như anh.
Cố Khấu vuốt ve theo đường viền hoa văn của cái chăn, thành thật mà nói, “Thật ra em đang định gửi tin nhắn cho anh … “
Bên đầu kia im lặng một hồi lâu, Cố Khấu tưởng rằng đã ngắt điện thoại, “Này? Anh còn đó không?”
Cố Chính Tắc vậy mà lại nói: “Vậy em gửi tin nhắn đi.”