Khăn trải giường của Cố Chính Tắc là màu xám đậm, tối hôm qua Cố Khấu có đi khảo sát phòng ngủ của vị tổng tài này một lần. Cô bị anh đè xuống đùa giỡn một hồi, vì cân nhắc cho sức khỏe của bệnh nhân nên đúng mười giờ rưỡi đã đá đít cô về phòng đi ngủ.
Cố Khấu không quá xa lạ với phòng ngủ của anh nhưng dù sao cũng là ban ngày ban mặt, cô có chút căng thẳng.
Cố Chính Tắc gác một chân cô lên vai để lộ ra hoa huyệt nhỏ nhắn đang ướt dầm dề bên dưới, nhìn thấy gương mặt như sắp sửa vác súng ra trận của cô làm anh nhớ lại tối hôm qua cô bị anh làm cho nửa ngày cũng không khép chân lại được nên đành cố gắng nén lại dục vọng đang cháy bừng bừng mà chậm rãi chen vào.
Lần bệnh này làm cho cô yếu ớt hơn hẳn, Cố Chính Tắc đã nhẹ nhàng đi vào nhưng cô vẫn cảm thấy đau nhưng càng cảm thấy quen thuộc hơn cái cảm giác nóng bỏng căng trướng mà anh mang lại, ở giữa khoái cảm như nửa trầm nửa bổng mà cảm nhận từng cơn đau đớn, cô hiểu chuyện nên ôm chặt bả vai anh, đón ý hùa theo anh.
Hơi thở dồn dập của Cố Chính Tắc phả vào bên tai cô, phía dưới thúc từng cái vào nơi sâu nhất, khoái cảm từ nơi sâu nhất lan tràn khắp cơ thể cô.
Cố Khấu cắn răng chịu đựng để không bật ra tiếng, cô sợ dì Khổng sẽ nghe thấy nên chỉ dám rên rỉ rất nhỏ, “Uhm … Á … Đừng mà …. Quá sâu … Em muốn…. Ưm …. Sắp hỏng rồi.”
Dương vật to lớn nóng hôi hổi chọc thẳng vào bên trong, cơ thế Cố Khấu cơ rút từng cái, hai cánh môi lộ ra bên ngoài cũng bị cợ bụng rắn chắc của anh giã cho sưng đỏ lên, chất lỏng trong suốt dính ướt ở nơi cơ thể hai người nối liền nhau, phát ra tiếng nước lầy lội.
Cố Khẩu cảm thấy tiếng động này quá lớn rồi, “Anh làm nhẹ nhẹ thôi được không? Uhm … Uhm a~ …”
Cô càng căng thẳng thì cái miệng nhỏ phía dưới càng cắn chặt lại, bên trong càng siết chặt hơn nữa, anh tách hai cánh mông của cô ra, không nhịn được dạy dỗ cô mấy cái: “Đừng có siết chặt lại.”
Cố Khấu vừa xấu hổ vừa giận dữ muốn chết, “ … Em không có mà!”
Cô vừa dứt lời thì Cố Chính Tắc lại đẩy mạnh một cái, cô kiệt sức buông vai anh ra, cơ thể mềm mại ngã xuống giường, đôi mắt khép hờ ấp úng run rẩy, làn da phủ một màu đỏ ửng.
Huyệt nhỏ mẫn cảm bên dưới chảy ra càng nhiều chất lỏng, không ngừng quấn chặt lấy em trai nhỏ của anh, Cố Chính Tắc suýt chút nữa đã bị cô làm cho tước vũ khí đầu hàng.
Anh rút ra hơn phân nửa, chỉ chừa lại một cái đầu bên trong, ôm lấy cô gái trắng bóc đang nằm giữa màu xám đậm của khăn trải giường.
Cố Khấu còn đang trải qua cao trào, nhỏ giọng rên rỉ thì bị anh ôm vào trong ngực, phía dưới hung hăng thúc từng cái một.
Khoái cảm đã đến một lần nên sự căng thẳng và cảm giác nhức mỏi của cô bị sự khô nóng trong cơ thể che lấp, tay chân cô trắng mịn rút vào trong người anh, khuôn miệng nhỏ nóng rẫy lần tìm môi anh, ngậm lấy đôi môi kia rồi nhẹ nhàng gặm cắn, phía trên thì bị anh đâm thúc mà “uhm a” kêu không ngừng, phía dưới ngược lại càng siết càng chặt, quả thật như muốn đòi mạng người mà.
Hiếm khi cô chủ động như vậy nên anh càng dùng sức mạnh mẽ hơn, vừa rút ra ngoài lại chèn thêm một ngón tay cùng với dương vật cắm vào trong huyệt nhỏ, còn bóp chặt eo cô.
Hoa huyệt đã hơi khép miệng lại đột nhiên bị cắm phá, vách thịt mẫn cảm bên trong bị dương vật thô to và một ngón tay của anh căng ra, cô chưa từng trải qua việc bị nong hết cỡ như vậy nên phía dưới từng đợt co rút, bao bọc lấy ngón tay và gậy thịt của anh.
Anh còn cố ý cong ngón tay lên moi moi, vách tường của cô không chịu được kích thích nên tiết ra một dòng chất lỏng ấm áp, chảy dọc theo kẽ ngón tay ra bên ngoài, thấm ướt cả tay anh.
Cố Khấu còn đang cao trào nên hít thở không thông, lại bị anh vừa moi vừa đâm như vậy nên đã sớm bay mất hồn vía, bàn tay nhỏ nhắn lung tung đưa xuống dưới sờ cây gậy thịt đỏ tím của anh, miệng không ngăn được tiếng kêu, cuối cùng xụi lơ cơ thể mà bật thành tiếng, “Ưm … Uh … Cố …. Đâm vào trong! Đừng, đừng moi móc em nữa mà … A~ …”
Cố Chính Tắc thong thả ung dung trêu chọc cô, cắn xương quai xanh của cô, “Không phải em muốn nhỏ tiếng một chút sao?”
Cố Khấu nước mắt đầy mặt, cô sợ anh đã quên nên nhắc lại một lần: “Đừng, đừng để lại dấu mà …”
Lời còn chưa dứt, Cố Chính Tắc càng không chịu buông tha cô, rút ra, bóp eo để cô nằm xoài người trên giường, anh cúi đầu xuống giữ lấy một bên chân cô, mút mạnh một cái lên thịt đùi non để lại một dấu hôn màu hồng tím, thuận tiện cắn một cái.
Bắp đùi ở chỗ đó là nhạy cảm nhất, Cố Khấu “uhm” một tiếng, cắn cổ tay nén đau.
Cơ thể mềm mại của cô run rẩy không ngừng, phía dưới lại ướt đẫm, từ lỗ nhỏ không khép miệng được chảy ra càng nhiều dịch ngọt, vô cùng dâm mĩ, càng kích thích máu nóng trong người hơn.
Bụng dưới của Cố Chính Tắc trướng đau, kéo người vào trong ngực, một lần nữa khom lưng cắm thẳng vào nhưng không nghĩ rằng cơ thể cô sau khi cao trào không thể chịu kích thích được nữa, anh vừa thúc vào thì cô lại cao trào lần nữa, “Anh chậm … Uhm ...A~...”
Ngay cả lời nói cô cũng không nói nổi, chỉ đành ngẩng đầu uhm a than nhẹ, cả người cố gắng ngậm chặt lấy dương vật vẫn chưa được thỏa mãn của anh, bọc siết từng vòng.
Cố Chính Tắc không có phòng bị nên bị cô làm cho mất khống chế, chỉ kịp rút khỏi cơ thể cô, cọ cọ vài cái trên bắp đùi cô rồi kêu một tiếng, tinh dịch trắng đục bắn ra ngoài.
Không biết Cố Khấu đã giằng co trong những đợt cao trào liên tiếp đó mất bao lâu, cả người mềm như sợi mì, một hồi lâu sau mới có sức bò dậy đi rửa mặt qua loa.
Còn tên Cố Chính Tắc cầm thú này lại quần là áo lượt, giày da chỉnh tề không chút cẩu thả, nhìn cô nhặt cái quần lót hình trái dâu lên mặc vào, anh không nói gì, chỉ rất có ý tứ gật đầu một cái, ý bảo cô nhanh lên, “Tài xế đang ở dưới nhà.”
Nhưng mà trên mặt anh lại viết một câu thuyết minh trong phim, “Cô bé con.”
Cố Khấu tức giận nói, “Anh đừng có mà xem thường người khác, em rất phụ nữ, em sẽ không mặc loại này một lần nữa đâu.”
Lần lăn lộn này đã hơn 9 giờ, Cố Khấu dậy thật sớm nhưng bữa sáng cũng không kịp ăn, dì Khổng đuổi theo cô đưa cho cô một cái túi nhỏ, bên trong là một hộp thức ăn ba tầng và một bình sữa đậu nành nóng, “Đừng bao giờ để bụng đói mà uống thuốc, không tốt cho cơ thể đâu.”
Bánh sandwich dì Khổng làm rất ngon, Cố Khấu ăn ngủ ở đoàn phim nên không có yêu cầu cao với bữa ăn, một hơi ăn sạch ba tầng thức ăn của dì Khổng chuẩn bị, cuối cùng mới nhớ tới Cố Chính Tắc, “Anh muốn ăn không?”
Sandwich sữa, trứng gà, khoai lang tím và dâu tây, Cố Chính Tắc đương nhiên sẽ không ăn thứ này.
Cố Khấu cảm thấy vui vẻ mĩ mãn, “Cảm ơn.”
Sáng sớm Cố Chính Tắc đã thể hiện rõ nét bản tính của một nhà tư bản, lúc rửa mặt tiện thể đem cô ăn sạch sẽ, lúc ngồi trên xe sẽ tiện tay ký luôn mấy tập văn kiện, lúc Cố Khấu xuống xe thì anh đã nghe xong hai cuộc điện thoại làm ăn.
Cố Khấu nghe xong thì đầu to não phình, xe vừa dừng là cô đã nhảy ngay xuống xe, “Em đi đây!”
Cố Chính Tắc cũng không có mít ướt mè nheo gì, gật nhẹ đầu một cái xem như tạm biệt, tài xế đóng cửa xe rồi nhanh chóng lái đi.
Nhiệt độ trong văn phòng của tổng giám đốc luôn để ổn định là 26 độ, màn cửa được vén lên để lấy ánh sáng, tia sáng hắc xuống sàn đá cẩm thạch tạo ra ánh sáng lạnh lẽo. Trợ lý của Cố Chính Tắc giúp anh cởi áo vest ra rồi cẩn thận đóng cửa đi ra ngoài.
Cố Chính Tắc ngồi xuống ghế dựa, lấy ra môt điếu thuốc, “Thiếu tiền?”
Trương Phồn Vũ ngồi trên bàn đối diện đã đợi rất lâu, tất cả kiên nhẫn đều sắp dùng hết nhưng trên vẻ mặt vẫn treo nụ cười tươi rói, đứng dậy khom lưng đi châm thuốc cho anh, “Tiền thì tất nhiên là càng nhiều càng tốt, không phải chúng ta từ hồi nhỏ vẫn nghĩ như vậy sao?”
Bật lửa trong tay cô bật lên, đưa lại gần đầu thuốc của anh, Cố Chính Tắc quay mặt sang hướng khác, tự móc bật lửa trong túi ra châm thuốc, “Nói chuyện chính.”
Trương Phồn Vũ khẽ thay đổi sắc mặt, Di Kim là cái đuôi mà nhà họ Trương để lại trong nước để thám thính tình hình, không có căn cơ gì chỉ được cái là công ty con trên danh nghĩa của Cố thị. Gần đây cô đang cáo mượn oai hùm tên tuổi của Cố thị, múa rìu qua mắt thợ mà xử lý vài chuyện tình thơ tai tiếng của Cố Chính Tắc làm cho những người còn chút lòng nghi ngờ cũng phải ngậm miệng, Di Kim dựa vào đó mới miễn cưỡng vượt qua được ải này.
Cô tự nhận việc mình làm hơi bảo thủ nhưng lại không ngờ được Cố Chính Tắc lại trực tiếp mang Cố Khấu về nhà cũ ở. Trương Phồn Vũ rõ hơn ai hết ý tứ của anh trong chuyện này ____ nhà cũ của họ Cố không tiếp đãi người ngoài, từ nay về sau động đến Cố Khấu cũng giống như là động đến Cố Bác Diễn.
Các hạng mục đang tiến hành của Di Kim đều bị buộc ngừng, hiển nhiên là bức cô phải tự mình đến đây khom lưng.
Mặc kệ cô muốn làm việc gì ở trong nước thì đều phải bước qua cánh cửa này của Cố Chính Tắc.
Trương Phồn Vũ nhìn xuống chiếc nhẫn bằng ngọc màu xanh nước biển trên ngón tay thon gầy của mình, đốt ngón tay bị niết đến trắng bệch.
Cô trở lại chỗ ngồi, vuốt lại tóc, một lần nữa mang lên nụ cười, “Anh à, anh cũng đừng ép người quá đáng, Cố thị vốn dĩ cũng có một phần của ba em, ba em và chú Cố cả một đời đều là anh em với nhau.”
Khói thuốc lượn lờ trong khoảng không giữa hai người, Cố Chính Tắc thong thả ung dung phủi phủi tàn thuốc, “Chú Cố của cô đã chết từ lâu. Cô không học được thì trở về hỏi ba cô bốn chữ ‘anh em bất hòa’ viết như thế nào đi.”