Cố Khấu uống hết nước trái cây lại rót thêm một ly nữa.
Ngoài cửa có một chiếc xe dừng lại, cậu nhóc lễ tân mở cửa ra, người đàn ông mặc bộ tây trang màu xám đậm bước vào, dáng người cao ráo, chính là Cố Chính Tắc mà sáng nay cô vừa mới gặp.
Cố Khấu nghĩ thầm: Ở đây mà có thể đụng mặt với Trương Phồn Vũ chỉ có thể do trùng hợp thôi
Cô ăn hai miếng bánh mật nhưng ngồi cũng ngồi không yên, ma xui quỷ khiến thế nào lại chuồn ra khỏi phòng giống như trộm mà lượn tới lượn lui.
Lúc này vẫn đang trong giờ làm việc nên ngoại trừ phòng của đạo diễn Ngô thì chỉ còn một phòng khác, số khách còn lại đều ngồi trong sảnh khách, ở đó hẳn nhiên không có Cố Chính Tắc cũng không có Trương Phồn Vũ.
Nồi lẩu cay của đạo diễn Ngô làm cô không có gì thiết sống nữa nên không muốn quay lại phòng, bạo gan đứng trước cửa phòng gọi điện cho Cố Mang.
Cố Mang đang ở nhà ăn cháo nên buộc miệng hỏi cô: “Chị cãi nhau với anh họ Cố kia à?”
Cố Khấu nói: “Không có nha…. Sao em lại không gọi anh ấy là cái đó, không gọi cái gì đó đó?”
Cố Mang hừ một tiếng: “Hai người đang cãi nhau thì em gọi anh ấy bằng cái gì kia? Em còn là người sao?”
Cố Khấu càng nghe càng mờ mịt: “Có cãi nhau cái gì đâu mà!”
Đúng là không có cãi nhau. Cố Khấu nghĩ: Bộ bán buôn gì sao, đánh người chạy đi không ai đánh người chạy lại, chuyện này có thể hiểu được.
Cô cúp điện thoại xong quay trở vào phòng, đột nhiên cửa phòng trước mặt cô mở ra, Cố Khấu bị bất ngờ nên đứng lại, đúng là oan gia ngõ hẹp, Cố Chính Tắc vừa liếc mắt đã nhìn thấy cô, đôi mắt hẹp dài hơi mị mị: “Sao em lại ở đây?”
Cửa phòng không đóng lại nên Cố Khấu nghe được tiếng cười đùa bên trong vọng ra, có tiếng cười đùa của phụ nữ, Cố Khấu căng da đầu nói: “... Bởi vì đạo diễn mời tụi em dùng cơm.”
Giọng cô nói như vừa bắt được vàng nên Cố Chính Tắc nhíu mày: “Bộ hắn chưa từng mời cơm em sao? Vui đến vậy à!”
Cố Khấu lắc đầu: “Không có không có, ông ấy thường xuyên mời cơm, em…. Em là bởi vì lẩu hôm nay đặc biệt ngon.”
Cố Chính Tắc lấy điếu thuốc ra, gật gật đầu: “Ăn cay ít thôi. 8 giờ cùng nhau về?”
Cố Khấu trở về phòng. Đạo diễn Ngô là một kẻ sành ăn nên uất hận miếng lá sách bị nấu nhừ quá, ông đếm giây nhúng lẩu rồi vớt ra chia cho mọi người, trong chén của cô nhanh chóng đầy ụ thành một hòn núi nhỏ.
Cố Khấu vùi đầu ăn, ăn đến 7 giờ 55 thì mọi người đã bắt đầu buông đũa, bắt đầu ngồi bàn tán thảo luận lát nữa nên đi hát ở chỗ nào.
Cố Khấu chào tạm biệt mọi người rồi lấy túi rời đi.
Bãi đậu xe chỉ có thưa thớt mấy chiếc, Cố Chính Tắc đang dựa trên cửa xe nghe điện thoại, nhìn thấy cô đi tới thì mở cửa xe cho cô ngồi lên, cúp điện thoại hỏi: “Về nhà?”
Cố Khấu không biết anh nói đến nhà nào nhưng nhà nào cô cũng không về được: “Ngày mai 8 giờ em còn phải đến phim trường nên cho em về khách sạn đi.”
Cố Chính Tắc nhàn nhạt nói: “Để anh đưa em về.”
Nhưng Cố Khấu còn chưa muốn về nên không tự chủ được mà nói: “Em muốn đi dạo phố.”
Cô vừa nói xong thì có chút thấp thỏm bởi vì cô chưa từng nghe nói qua tổng tài cũng sẽ đi dạo phố.
Tổng tài trong phim thần tượng đều bước vào một cửa hàng, chỉ đại vài món đồ sau đó nói với nhân viên cửa hàng rằng: “Ngoại trừ mấy cái này thì toàn bộ lấy hết.” Rốt cuộc một người bận trăm công ngàn việc thì chuyện này có thể hiểu được.
Có điều anh Cố đại gia này không phải là người trong phim thần tượng, nghe thấy cô muốn đi dạo phố thì phản ứng của anh rất hờ hững, quay đầu xe đi về hướng khu phố mua sắm gần đây, chỉ hỏi cô: “Em không sợ người khác nhận ra em sao?”
Mặc dù Cố Khấu không nổi tiếng lắm nhưng diện mạo vẫn có người nhận ra, hoặc ít nhiều cũng có chút danh tiếng diễn viên, từ trước khi ở bên anh cô đầu rất sợ bị người khác nhận ra, chủ yếu là sợ mấy tay săn ảnh đưa tin đồn thất thiệt về cô.
Cố Chính Tắc vừa nói như vậy thì có chút ý hưng sư vấn tội. Cô nói: “Bây giờ không phải…. Không phải đang yêu đương sao! Hơn nữa em cũng không đi tay không tới.”
Cô lấy trong túi xách một cái mắt kính gọng đen đeo lên, xõa tóc xuống, lau son đi tô lại màu khác, đổi thành một màu son nude, nghiễm nhiên trở thành dáng vẻ của một cô sinh viên, đi trên phố sẽ không quá nổi bật.
Ngược lại là Cố Chính Tắc vai rộng chân dài, vừa mang tây trang giày da, so với một người bình thường đi dạo phố thì hoàn toàn khác biệt, tỉ lệ quay đầu sẽ vô cùng lớn, thỉnh thoảng sẽ có mấy cô nữ sinh đi trước bọn họ rồi chạy chậm lại, lấy điện thoại ra rồi gọi bạn bè: “Anh đẹp trai kìa bây! Chụp lẹ!”
Cố Khấu quá hiểu cái kịch bản chụp lén này nên lôi kéo Cố Chính Tắc rẽ vào hướng khác, lẩm bẩm một câu: “Cố tiên sinh à, anh có thể thay một bộ đồ khác được không? Làm gì có ai mặc như vậy đi dạo phố.”
Cố Chính Tắc nói: “Lần sau đi. Em muốn mua cái gì?”
Thật ra Cố Khấu cũng không muốn mua cái gì, chỉ muốn đi xài chút tiền thôi.
Quay chụp quá cực, nồi lầu lúc nãy quá cay, áp lực trong lòng cô rất lớn, tâm tình lại không tốt nên chỉ muốn đi xài tiền. Thù lao đóng bộ phim ‘Yêu Thầm’ cô đã nhận được 6 phần, cô thẳng lưng, hạ quyết tâm hôm nay phải xài tiền cho anh nhìn, vừa đi vừa mua nên nhanh chóng gom được mấy cái túi, cuối cùng mua thêm một cái áo khoác màu lòng đỏ trứng gà.
Áo rất đẹp, vải mềm xù như bông, vừa nhẹ vừa thoải mái… Nhưng làm cô nhớ tới một đôi giày cao gót màu xanh ngọc.
Trong lòng cô ngứa ngáy như có hàng trăm con kiến bò qua, vừa muốn mua lại không muốn mua, vừa thích vừa ghét.
Cô nhân viên bán hàng cười nói: “Làn da của cô rất trắng, mặc vào nhất định rất đẹp. Anh à, anh nói đúng không?”
Cố Chính Tắc gật gật đầu, Cố Khấu lập tức móc thẻ ra, cô nhân viên bán hàng đưa tay nhận thẻ nhưng cô lại hậm hực rút thẻ lại, nói: “Thôi, tôi không muốn mua, dáng tôi lùn mặc vào khó coi.”
Cô nhân viên khó hiểu: “Chị mà lùn sao?”
Cố Khấu tức giận kéo tay áo của Cố Chính Tắc: “Đi thôi đi thôi.”
Dọc đường đi cô còn mua trà sữa và bánh kem, vừa đi vừa ăn, chất đường vào bung nên mặt mày lại hớn hở lên, khoa chân múa tay với Cố Chính Tắc: “Cái mặt trời nhỏ của đạo diễn Ngô chỉ bé bằng từng này mà có hơn hai mươi người vây lại, anh biết mặt trời nhơ là cái gì không? Là cái quạt sưởi đó….”
Cố Chính Tắc kiên nhẫn nghe được đến đây thì đột nhiên nói: “Giận sao?”
————
Lời của tác giả:
Giận cái gì mà giận, người ta không có giận (cá nóc phình mang)