Cố tiên sinh và cố phu nhân

Vương Thi Giai ở phim trường thở hồng hộc chờ Cố Khấu, vừa thấy mặt cô liền nhét cô vào phòng hóa trang, quay người lại giống như lốc xoáy nhỏ chạy ra ngoài.
 
Diễn viên nữ chính Đỗ Dương ở bên cạnh đang dán lông mi giả, buồn cười hỏi cô: “Trợ lý của cô sao mà còn có miếng hơn cô?”
 
Kỳ thật Vương Thi Giai cũng không phải có miếng gì, mà là bận quá. Công ty sẽ không chi ra quá nhiều chi phí cho một nghệ sĩ nhỏ chưa có danh tiếng cùng nhiệt độ. Việc này, đoàn phim có bốn năm nghệ sĩ nhỏ đều do Vương Thi Giai cùng lúc phụ trách, trong đó cũng bao gồm Cố Khấu.

 
Cố Khấu nghĩ như vậy, thì cảm thấy có lỗi với Vương Thi Giai, giữa trưa lúc ăn cơm hộp nói với cô: “Thực xin lỗi chị.”
 
Vương Thi Giai cúi đầu trả lời di động, cười rất nhã nhặn: “Tối hôm qua cô đi ra ngoài chơi?”
 
Cố Khấu vội vàng đánh lạc hướng. Giá trị con người của Cố Chính Tắc rất kinh người, nhưng làm người rất biết lễ độ, người biết việc giữa cô và Cố Chính Tắc cũng không nhiều, chỉ có một ít cao tầng của các công ty biết rõ người chống lưng cho Cố Khấu là Cố Chính Tắc.
 
Bất quá Cố Chính Tắc cũng không có dùng đến thực quyền mà lôi kéo tài nguyên cho cô, ngày thường số lần gặp mặt cũng không nhiều lắm.
 
Người đại diện nhiều năm chuyên móc nối các mối quan hệ trong giới giải trí, kiến thức rộng rãi, đoán được Cố Chính Tắc ước chừng chỉ là chơi qua đường mà thôi.
 
Người như bọn họ, kim ốc tàng kiều thì dễ, đến nơi đến chốn lại khó, có được mấy người hy vọng chính mình mọc đủ lông đủ cánh từ hoàng yến trong lồng son thành phượng hoàng tự do trên cành cao, cho nên người đại diện cũng sợ đem người chiều hư, ngày thường cũng miễn cưỡng mà chiếu cố Cố Khấu.
 
Cố Khấu cũng không ngu ngốc, trước nay đều không đem chuyện này ra đánh tiếng.
 

Việc quay hình rất thuận lợi, chỉ là hôm nay Cố Khấu có cảnh diễn phải mặc đồ bơi, lúc cởi quần áo lại thấp thỏm lo sợ, bởi vì Cố Chính Tắc lúc vừa mới bắt đầu luôn để lại trên người cô đầy dấu vết. Cô lúc đó cũng không có để ý, mấy lần ở phim trường bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ.
 
Lần này cô lưu ý hơn, trốn trong phòng thay đồ kiểm tra trước sau, cũng may Cố Chính Tắc tối qua vẫn còn nhân tính, ngoài trừ phía sau cổ có dấu cắn, bên trong bắp đùi có dấu tay cũng không có để lại dấu nào khác trên người cô. Hơn nữa mấy chỗ đó đều có thể che lại được.
 
Chờ đến buổi tối hơn 7 giờ, những cảnh còn lại cũng quay xong rồi, Vương Thi Giai chạy nhanh lại đây, thúc giục Cố Khấu cùng mấy nghệ sĩ khác vào nội thành phỏng vấn. Tuy rằng chỉ là mấy câu hỏi đáp đơn giản, nhưng thiết bị truyền thông trong lúc nhất thời không chuẩn bị kịp, lần này lại kéo dài tới 9 giờ.
 
Trần Trừng là nghệ sĩ cùng công ty với cô bắt đầu nổi giận: “Bọn họ sao lại thế này? Chuyến bay của tôi là tối nay, còn hoạt động buổi sáng ngày mai làm sao bây giờ?”
 
Trần trừng gần đây địa vị không tồi, lại rất tự tin, lập tức gọi điện thoại cho người đại diện Dương Diệu Nghi, sau khi cúp máy lại nói với Vương Thi Giai: “Dương tỷ kêu cô sắp xếp trước cho tôi một cuộc phỏng vấn, sau đó cô cùng Cố Khấu chiều mai đi gặp chị ấy.”
 
Vương Thi Giai nhờ vậy mới biết Dương Diệu Nghi cũng ở thành phố S, không dám chậm trễ, thúc giục truyền thông trước phỏng vấn Trần Trừng, lại tự mình đưa cô ấy đến sân bay, người vừa ra khỏi cửa, liền quay trở lại đưa thẻ phòng cho Cố Khấu; “Đêm nay ở lại khách sạn của đoàn làm phim, lát nữa cô hãy tự gọi xe trở về.”
 
Cố Khấu kỳ thật rất mệt mỏi, nhưng là nghĩ đến ngày mai có thể ngủ nướng, ở trên xe taxi không giấu được ý cười, nhịn không được liền gọi điện thoại cho Cố Mang.
 
Cố Mang đang ở trong ký túc xá trường nhỏ giọng oán trách: “Đã tắt đèn rồi!”
 
Cố Khấu nói: “Ai nha, chị đây có phải đánh thức bạn cùng phòng của em rồi không?”
 
Cố Mang tức đến dậm chân, “Em mới là em ruột! Chị hẳn là nên hỏi trước là có đánh thức em không mới đúng!”
 
Cố Khấu cười rộ lên, Cố Mang bên kia lại tức đến lớn giọng nói: “Em thấy tin tức chị đóng máy trên Weibo! Khi nào trở về nhất định phải mời em ăn lẩu!”
 
Cố Khấu nói: “Ngày kia trở về mời em đi ăn ở căn tin được không?”
 
“Coi như cũng tạm chấp nhận đi. Chừng nào chị trở về? Em đi đón chị.”
 
Cố Khấu hừ một tiếng: “Đừng mơ tưởng lừa chị xin nghỉ cho em.”
 
Cố Mang tức điên: “Em còn phải nhờ chị sao? Số ngày em ở bệnh viện còn nhiều hơn số ngày chị xem kịch bản đó, không mượn à!”
 
Cố Khấu nói: “Được rồi, chị xin nghỉ cho em, em đến đón chị.”
 
Cố Mang nói: “Hừ, lại muốn lừa em đi kiểm tra phục hồi.”
 
Đường về khách sạn rất xa, Cố Khấu tựa vào ghế sau xe nghĩ đến chuyện của Cố Mang. Hai năm trước sau khi xảy ra tai nạn xe cộ, cả cha và mẹ đều qua đời, gan của Cố Mang bị tổn thương vẫn luôn tĩnh dưỡng để trị liệu nhưng kết quạ lại không như ý người muốn.
 
Cố Khấu thất thần một hồi mới tỉnh táo lại chú ý đến đường đi có chút vắng vẻ này. Con đường này có chút vắng vẻ, rõ ràng đây không phải là đường về khách sạn. Lúc này cô mới phát hiện tài xế là một gã gầy, tuổi tác trông rất trẻ, đội mũ lưỡi trai, biểu cảm có phần u ám, suốt đoạn đường cũng không mở miệng nói tiếng nào.
 
Trong lòng bàn tay cô toát mồ hôi lạnh, mở di động ra tìm kiếm phần mềm BMG*, cố tình mở loa ngoài thật lớn, giả bộ như đang chơi game để mở định vị, vừa nhìn thấy định vị đi lệch khỏi phạm vi lộ tuyến thì hai mắt dần trở nên ngây ngốc, càng đi nữa sẽ ra khỏi địa phận thành phố.
*Back ground music
Cô nhanh chóng gửi tin tức cho Vương Thi Giai, cô ấy nóng nảy hồi âm lại, “Tôi còn đang trên cao tốc ra sân bay! Quá nguy hiểm, chiếc xe này là cô gọi tới hay là vẫy tay đón? Cô còn nhớ sự kiện của Lý Thần Vũ không?”
 
Lý Thần Vũ là minh tinh bị một tài xế taxi theo đuôi đến khách sạn rồi giết chết, năm đó chuyện này rất rùm beng, Vương Thi Giai vừa nói thì Cố Khấu nhớ lại lúc nãy mình gọi xe rất thuận lợi, nghĩ lại thấy giống như chiếc xe này vẫn luôn chờ sẵn ở đó đợi cô, tức khắc trong lòng cảm thấy run sợ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui