Mùi vị của anh có chút vị tanh, kích cỡ lại to quá khổ nên khi chặn ngang miệng cô gây kích thích cho cảm giác buồn nôn trong khoang miệng, thế nhưng bên dưới lại như có lửa đốt. Cố Khâu không quan tâm đến bất cứ gì nữa, một tay nắm lấy biểu tượng sức mạnh của anh xoa nắn xốc nảy, miệng nhỏ ngậm lấy phần đầu chậm rãi cố gắng nuốt vào, phát ra một tiếng nuốt nước đầy khó khăn, “Ưm…. Ư…. Uhm….”
Cô thật sự không có chút kinh nghiệm nào trong việc này, hai hàm răng bén ngót không ngừng cạ vào trên cây gậy sắt nóng rực mẫn cảm, hoàn toàn là kích thích trí mạng.
Cái ót bị anh giữ lại, nắm lấy mái tóc tán loạn không ngừng thúc đẩy trước sau, dẫn dắt cô nuốt vào thanh cự long ngay giữa hai chân mình, “Ngoan…. Nuốt vào đi.”
Bởi vậy nên cho dù có nhét không vào khoang miệng nhỏ của cô gái thì vẫn bị ép nhét vào, thậm chí chạm đến phần cuống họng làm cho cô cảm thấy anh dường như muốn đâm thẳng xuống dạ dày của mình. Cố Khấu ‘uhm uhm’ giãy giụa, nước mắt chực trào nơi khóe mắt, tóc mai lộn xộn dính vào trên mặt như càng mời gọi người đến chà đạp.
Cố Khấu bị thúc vào đến mức buồn nôn, cổ họng siết lại làm cho dương vật của anh bị xoắn càng chặt hơn, đúng là làm người khác cảm thấy da đầu tê dại, dục tiên dục tử. Tuy rằng gian nan nhưng Cố Khấu lại chấp nhận hết mọi động tác kịch liệt của anh, đồ vật quá mức thô to nhưng lại quen thuộc làm cho cô đôi khi vô thức mút lấy dương vật của anh, đầu lưỡi nhỏ lướt qua lướt lại trên sợi gân xanh cứng trên bề mặt, “Ưm… Cố…. Em…. Uhm….”
Ánh đèn mờ dịu nơi huyền quan làm cho cô gái mặc bộ đồ lót gợi cảm đang quỳ giữa hai chân anh càng trở nên lả lướt quyến rũ. Trên mặt cô đầy nước mắt, mái tóc đen bị anh làm cho rối tung, cúi vào giữa hai chân anh mà tham lam ngậm mút lấy dương vật của anh, trên tấm gương to chỉ soi bóng mỗi người đàn ông thân sĩ mặc áo sơ mi màu trắng, đủ khiến người khác nhìn mà thèm thuồng.
Cố Chính Tắc có ý định vờn cô một đêm nhưng trước mắt cô lại đang quỳ gối giữa hai chân anh, đầu lưỡi nhỏ vô tình cuốn đi chất dịch thấm ra từ trên lỗ xuất tinh của anh, hơi thở nặng nề của anh dần không kiểm soát được nữa, kéo người lên, chất giọng nghẹn ngào trầm thấp, “Lên nào, Cố Khấu…. Nghe lời!”
Cố Khấu đang váng vất đầu óc thì bị anh kéo người lên, đôi môi bị căng ra làm cho sưng đỏ sáng bóng, vẻ mặt bị tình dục che phủ, cô bị anh ép người lên cửa, dang rộng hai chân quấn lên eo anh, quần lót ren vướng bận đã bị một hai động tác của anh kéo xuống, đỡ lấy dương vật đang sưng to hết cỡ đi vào trong huyệt nhỏ đã ướt đẫm, hưng hăng thúc người đâm vào rút ra, ngón tay anh nhéo cằm cô, “Đừng kẹp!”
Cố Khấu bị anh siết đau, nhíu mày ra vẻ ủy khuất, vô thức ‘hừ’ ra tiếng, “Không được…. Em sẽ không…. Khó chịu quá…. Uhm…. A ah~....”
Cố Chính Tắc giữ hai chân cô, Cố Khấu bị anh đè người lên khung cửa cứng ngắt, bị động tác vừa tiến vừa lùi của anh làm cho lảo đảo, tóc dài tản ra trên ngực, hai bầu ngực nhỏ bị kích thích ngứa ngáy, chúng nó bị anh đè ép từng cái làm cho biến hình, hai viên nhũ săn lại không ngừng cọ xát vào cơ ngực của anh, làm cho anh càng không khống chế được động tác của mình, cắm vào rút ra càng không theo tiết tấu gì.
Cố Khấu ôm cổ anh, kẹp chặt lấy anh mà thét chói tai, “A a~.... !.... Em không được…. Cố, Cố Chính….”
Cố Khấu thất thần rên rỉ, khắp người từng đợt sảng khoái, còn không kịp bước ra khỏi dư vị của cao trào thì đã bị anh ôm mông rời khỏi cánh cửa cô đang dựa vào, cô sợ hãi vì bị mất trọng tâm nên càng ôm chặt cổ anh, “Ưm…. Anh đừng ném em xuống….”
Cố Chính Tắc cười nhẹ một tiếng, “Sẽ không.”
Anh nói sẽ không thì tuyệt đối sẽ không, Cố Khấu tin tưởng anh được anh ôm vào ngực.
Cô đã qua vài lần cao trào nên cơ thể ướt đẫm mồ hôi vừa chạm vào thì như tan thành nước, Cố Chính Tắc ôm cô đi lại trong căn phòng rộng rãi, dương vật cắm trong cơ thể theo từng nhịp chân đi mà không ngừng thúc vào, nghiêng ngả trái phải, từng cái đều cọ xát vào vách trong mẫn cảm. Cố Khấu không nhịn được mà cong em khom lưng, “Ưm a…. Chỗ đó không được…. Em đau…. Uhm….”
Cô hơi siết lại đã khiến da đầu anh tê dại, phần thân dưới của Cố Chính Tắc bị cô kẹp chặt đến mức sắp không chịu được nữa, bàn tay anh hung hăng vỗ vài cái lên bờ mông căng mịn của cô, ấn người cô lên tường làm một trận nên trò, bóp mông cô rồi trầm giọng mắng: “Em dám kẹp cái nữa xem?”
Cố Khấu vừa rên rỉ vừa khóc, lạc cả giọng, hơi thở mong manh hừ nhẹ một tiếng, “Em không dám….”
Cô không biết bản thân đang nói cái gì, cũng không biết phải làm thế nào mới không kẹp anh lại nhưng phía dưới vẫn cứ sít sao như vậy, cô bị anh nghiến răng nghiến lợi đánh vào cái lên mông đến mức phát ra tiếng khóc thất thanh: “Ưm…. Đau…. Em, em sẽ không…. Em sẽ không….!”
Giọng nói nũng nịu mềm mại ngắt thành từng quãng nhỏ, nghe vào tai càng khiến cho bản chất tình dục bên trong người anh sôi sục lên.
Lời xin tha của Cố Khấu còn không kịp nói thành lời, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn.
Cố Chính Tắc nhẹ nhàng hôn lên môi cô, phía dưới lại theo cách ngược lại mà hung hăng đâm chọc cô. Cuối cùng Cố Khấu cảm thấy bản thân như sắp đứt rời thành từng mảnh, khóc cũng không khóc nổi, chỉ ‘hừ hừ’ như tiếng muỗi kêu, “Cố Chính Tắc…. Cố tiên sinh…. Em chết mất….”
Cố Khấu bị làm cho muốn nhúc nhích cũng không nhúc nhích nổi, sau cùng được anh ôm đi tắm rửa, qua một hồi lâu sau vẫn chưa thoát ra khỏi dư vị của những đợt cao trào dồn dập.
Cố Chính Tắc nắm lấy cẳng chân của cô xoa bóp, một đường từ chân lên eo lưng, lực tay của anh vừa đủ nên cơ thể đau nhức của Cố Khấu cuối cùng mới dễ chịu hơn đôi chút, mơ màng nghe được tiếng anh gọi điện thoại cho Thịnh Dư Minh, “Ngủ?”
Thịnh Dư Minh bên kia nói: “Đại ca à, bên này mới có 5 giờ chiều thôi.”
Hình như những lúc cá nhân thì Thịnh Dư Minh sẽ không gọi anh là ‘Cố tổng’, Cố Khấu từng nghe thấy Cố Bác Diễn kêu Thịnh Dư Minh là ‘anh ba’. Cô từng nhìn thấy ảnh chụp ở nhà cũ của họ Cố, Cố Đoan Tĩnh trong ảnh không giận cũng đủ uy nghiêm, Cố Chính Tắc Cố Bác Diễn và Tịnh Dư Minh ba người đứng xung quanh ông, đều còn nhỏ. Có điều Thịnh Dư Minh không mang họ Cố cũng không phải là người của nhà họ Cố.
Cô suy nghĩ một hồi cũng không nghĩ ra kết quả đành vùi đầu nhỏ của mình vào trong ngực của anh, mơ hồ ngủ say.
Cũng may Cố Chính Tắc còn nhớ cô phải vội về đoàn phim nên mới hơn 5 giờ đã tròng quần áo vào cho cô, đem cô nửa mê nửa tỉnh kéo ra cửa, “Phải đi rồi.”
Cố Chính Tắc đã thay xong một bộ đồ tây mới, áo mũ chỉnh tề thần thái ngời ngời, có điều tối qua cô bị anh dày vò đến rạng sáng, bây giờ còn chưa tỉnh ngủ, tay túm lấy then cửa không chịu đi, miệng lẩm bẩm, “Cho em ngủ thêm lát nữa đi…. Em buồn ngủ…. Anh là ma quỷ hay sao? Sao anh không buồn ngủ vậy….”
Cố Chính Tắc nhìn thấy cô buồn ngủ mà xeo vẹo trái phải giống như mấy đứa trẻ đang nhõng nhẽo, nhìn thấy cô như vậy anh vừa đau lòng vừa buồn cười, có chút hối hận tối hôm qua đã ra tay tàn nhẫn với cô như vậy, nhưng cũng không còn cách nào khác, anh có thể dung túng cho cô tùy ý xin nghỉ ở đoàn làm phim nhưng Cố Khấu không phải là người như vậy.
Anh kéo cô gái đang ngồi xổm dưới đất làm nũng lên, “Đứng lên, em có cảnh quay buổi sáng đó.”
Cô giống như cọng mì không xương, ôm eo anh không chịu buông, tay chân cùng lúc treo trên người anh, “Không cần…. Cho em về ngủ một lát rồi đi….”
Cố Chính Tắc cắn vành tai cô hù dọa một câu, “Em xem chừng hành lang có người chụp lén đó.”
Cố Khấu vốn không để trong lòng nhưng khi nghe được câu anh nói, cửa phòng đối diện lại vang lên tiếng mở cửa, cô bỗng giật thót người, hoàn toàn bọ dọa cho tỉnh, lông tơ dựng ngược treo cả người lên người anh, dường như bị dọa cho mất hồn nên không thể động đậy.
Cố Chính Tắc không ngờ được vào giờ này ngoại trừ Cố Khấu còn có người ra cửa, trong nhất thời cũng không động đậy, chỉ thấy cửa phòng đối diện bị đẩy ra, bên trong cũng mò meo xuất hiện hai người, cô gái đi phía cũng đeo khẩu trang mang kính râm che kín mít, dè chừng bước ra ngoài, sau chân là một người đàn ông, giọng của người đàn ông đó như mè nheo, “Buồn ngủ muốn chết…. Sao lại phải đi sớm như vậy? Cô đang làm nghề gì? Sao mà khổ hơn tôi nữa vậy?”
Cố Khẩu cảm thấy giọng điệu đó hơi quen tai nhưng không nghĩ ra là ai, trong lúc đang treo trên người Cố Chính Tắc lại nghe anh nghiêm khắc kêu đối phương một tiếng: “Cố Bác Diễn, em đi ra đây.”
Cố Bác Diễn?!
Cố Khấu xấu hổ, luống cuống tay chân tuột xuống từ trên người Cố Chính Tắc, chỉnh trang lại bản thân một chút, đứng ngay ngắn. Cô xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên nhưng càng cúi đầu lại càng cảm thấy đôi giày của cô gái kia càng quen mắt.
Đế đỏ, vải nhung đen mịn có đính kim cương li ti lấp lánh, gót giày 12 phân.
Cố Khấu kinh ngạc không thôi, theo bản năng mở miệng: “Trần Hựu An?!”