Cậu ấy đã cẩn thận cân nhắc kỹ lưỡng, từ xưa đến nay trong triều đình luôn có hai chiến trường, một văn một võ, anh cả đã lựa chọn ra chiến trường chém giết, cậu ấy không có bản lĩnh đó nên đương nhiên phải lựa chọn con đường thích hợp nhất cho mình.
Gian khổ học tập đọc sách nhiều năm như vậy, dùng súng bắn kẻ địch thì cậu ấy không biết, nhưng lấy cán bút tố cáo tội ác trong tối, cậu ấy có thể làm được.
Cái thứ gọi là “chính quyền xuất phát từ trong nòng súng”, sau này ở thủ đô, anh cả có thể dùng súng uy hiếp, bảo vệ cây bút trong tay cậu ấy, cậu ấy cũng có thể dùng cán bút chiếm được lòng người, sớm muộn gì cũng có một ngày, nhà họ Yến có thể rửa sạch oan khuất, thành công sửa lại bản án xử sai.
Tuy rằng Yến Thiếu Ly không hiểu được những khúc mắc trong đó, nhưng nhìn vẻ mặt ổn trọng mà chứa đầy kiên định của Yến Thiếu Ương, trong lòng cảm thấy rất an tâm, khóe môi cô ấy mấp máy, không khỏi mở miệng nói: “Anh hai, anh nói cho em biết, cha mẹ thật sự có thể trở về không?”
Vừa dứt lời, Yến Thiếu Ương liền trả lời một cách nghiêm túc và nói tiếp: "Đương nhiên rồi! Em không tin anh, lại không tin anh cả sao?”
Yến Thiếu Ly gật đầu, nín khóc mà cười: “Em tin tưởng anh cả, cũng tin tưởng anh hai, chờ đến khi các anh xử lý xong tất cả mọi chuyện ở thủ đô thì hãy đón em và Thiếu Đường trở về, đến lúc đó cha mẹ cũng đã trở lại, người một nhà chúng ta sẽ thật sự đoàn viên.
”
Yến Thiếu Ương bật cười một tiếng, một tia nắng mặt trời xuyên qua cành tán rừng cây chiếu nghiêng trên người cậu ấy, mang theo một luồng hơi ấm.
*
Khi hai anh em mang theo cái giỏ chưa đầy cỏ heo trở về, bữa sáng đã chuẩn bị xong xuôi.
Yến Thiếu Ngu, Lăng Gia và Kỷ Vĩ Cần đều đang tập thể dục trong sân, trên trán mấy người đều lấm tấm mồ hôi, quần áo cũng ướt sũng dính vào người, nếu không phải bởi vì có Bạch Mân ở đây, e rằng họ đã sớm cởi áo ra rồi.
Khi bọn họ còn ở quân khu, sáng sớm tinh mơ đều để vai trần rèn luyện, chẳng qua ở nông thôn lại không thể thô lỗ như vậy được.
“Về rồi đấy à, rửa tay đi, ăn cơm.
” Bạch Mân ngồi xổm bên ngoài rửa xoong nồi, nhìn thấy hai người trở về, mỉm cười vẫy tay, nói xong, lại nhìn về phía ba người Yến Thiếu Ngu: “Tôi nấu nước nóng rồi, mọi người cũng đi tắm rửa đi, chúng ta ăn cơm thôi.
”
Mấy người đều đáp lại, sau khi Yến Thiếu Ngu về đến phòng, tắm rửa một lượt liền vào phòng.
Trên chiếc giường cưới đỏ thẫm hơi hơi phồng lên một độ cung, mặt mày anh dịu dàng, tiến lên nhìn, Cố Tiểu Tây đang cuộn tròn trong chiếc chăn mỏng, mái tóc đen rối tung, sống lưng trơn bóng như ngọc hơi lộ ra ngoài, chẳng qua trên đó lại loang lổ vệt đỏ khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Nhìn những dấu vết này, trong mắt Yến Thiếu Ngu trống rỗng, ho nhẹ vài tiếng.
Cố Tiểu Tây ngủ nông, nếu không phải ngày hôm qua quá mỏi mệt, cô cũng sẽ không ngủ nước, sau khi nghe thấy tiếng động liền mở mắt, lọt vào trong tầm mắt chính là gương mặt đẹp trai của Yến Thiếu Ngu, ừm! Sáng sớm đã nhìn thấy khuôn mặt này, tâm trạng cũng tốt hơn phân nửa.
"Chị dâu cả đã chuẩn bị bữa sáng xong chưa?" Cô ngồi dậy, hơi hơi duỗi cái eo đau nhức, cũng không thèm để ý đến cái chăn mỏng đột nhiên tuột xuống khỏi người, khe núi trắng tuyết rộng lớn mạnh mẽ, tất cả phong tình đều bị Yến Thiếu Ngu nhìn hết vào trong mắt.
Ánh mắt của anh có chút u ám, không tự giác ho khan một tiếng kịch liệt, xoay người sang chỗ khác: "Rồi, vệ sinh rồi rời giường đi.
”
Nói xong, anh chạy ra khỏi phòng như đang chạy trốn, tuy rằng hầu kết lên xuống, cảm xúc có chút phập phồng kích động, nhưng khi mở cửa phòng không quên chỉ mở một khe rất nhỏ, sợ bị người bên ngoài nhìn thấy phong cảnh trong phòng.
Cố Tiểu Tây rũ mắt nhìn xuống chính mình, cảm thấy buồn cười, phụt một tiếng cười ra tiếng.
“Đều đã là lúc nào rồi, còn thẹn thùng nữa?”
Cô nào có biết rằng, con sói đã ăn thịt không phải thẹn thùng, mà là sợ không khống chế được dục vọng, khiến mọi người đã ngồi vào bàn ăn chờ bọn họ.
.