Cô vừa mới nói xong, Cố Tích Hoài đang quan sát chằm chằm ở bên cạnh bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Anh ấy thật sự lo sợ rằng mình phải ở lại thành phố Phong thêm một ngày nữa.
Cố Tiểu Tây chào hỏi một tiếng với thằng Bảy, anh ta liền vỗ ngực cam đoan: "Chị Cố yên tâm quay về đi.
Chúng em sẽ chăm sóc thật tốt cho đồng chí Vạn.
Chờ lần sau chị quay lại đây, em đảm bảo là cô ấy sẽ béo thêm một vòng lớn cho mà xem!"
Nghe vậy, Vạn Thanh Lam lộ ra một nụ cười khổ, trong lòng thầm nghĩ: Anh còn là một người khá tốt đấy.
Cố Tiểu Tây cũng bật cười.
Sau khi chào tạm biệt với thằng Bảy, ba người rời khỏi phố lương thực và đi tới nhà ga.
Trải qua sự kiện lần trước của Lý Tam Nương, những vụ bắt cóc rồi lừa bán ở nhà ga đã tiến triển tốt lên rất nhiều.
Ít nhất là ở bên ngoài không có ai dám quang minh chính đại đi bắt cóc và lừa bán nữa, ngay cả cướp bóc cũng không còn diễn ra thường xuyên nữa.
Có lẽ cũng có một phần nguyên nhân là đã được Tống Kim An chấn chỉnh chăng?
Cố Tiểu Tây không nghĩ nhiều.
Sau khi mua vé xe, ba người leo lên xe lửa di chuyển tới thành phố Hoài Hải.
Hành trình lần này cũng không ngắn, mất hai ngày hai đêm mới đến nơi.
Cũng may là hành trình diễn ra thuận lợi, không có xảy ra chuyện gì.
Đến thành phố Hoài Hải, Cố Tích Hoài phải tách ra khỏi bọn họ.
Anh ấy không hề cảm thấy sợ hãi.
Mặc dù đây là lần đầu tiên anh ấy tới thành phố Hoài Hải, nhưng khi ngửi thấy mùi vị gió biển mặn mòi ở trong không khí và quang cảnh mới mẻ, anh ấy lấy bức thư ra và cuối cùng sau khi đã xác nhận xong địa chỉ, anh ấy vẫy tay chào tạm biệt với hai người Cố Tiểu Tây.
Cố Tiểu Tây quan sát bóng lưng hào hứng của Cố Tích Hoài, cô nhíu mày, cô luôn cảm thấy tính cách của anh ba thay đổi không ít, không còn ổn trọng nữa.
Tuy rằng anh ấy không tính là mọt sách, nhưng với dáng vẻ này của anh ấy khi đi lên núi, không biết rằng anh ấy có thể bị người ta để mắt tới hay không nữa.
Yến Thiếu Ngu vỗ vỗ vai của cô, trấn an nói: "Yên tâm đi, chắc chắn anh ấy sẽ không sao đâu."
Tính cách của Cố Tích Hoài thật sự có chút khác thường, nhưng anh ấy lại là người suy nghĩ chín chắn và có đầu óc còn dùng được.
Cố Tiểu Tây gật đầu.
Hiện tại, cô có lo lắng cũng không có tác dụng gì cả.
Chẳng qua nghĩ đến việc còn có Lưu Úy Lam nữa, cô có thể tin tưởng 100% vào điều đó, nói: "Chúng ta mau chóng quay về quân khu báo cáo đi.
Trời cũng đã xế chiều rồi, chúng ta mau lên thuyền quay về quân khu đi, còn phải thu dọn ký túc xá nữa."
Bây giờ, bọn họ đã kết hôn, tổ chức bên trên cũng được xem như là đã chứng kiến qua nên sẽ sắp xếp ký túc xá quân đội cho bọn họ.
Hai người nhanh chóng lên tàu chiến, đây là phương tiện duy nhất để đi tới quân khu số 8.
Bình thường, ở bến tàu sẽ có tàu chiến được đánh số, hoặc vận chuyển vật tư hoặc chở binh sĩ, tóm lại là rất thuận tiện.
Sau khi xuất trình thẻ sĩ quan, hai người thuận lợi leo lên tàu.
Ở trên boong tàu, Cố Tiểu Tây trừng mắt nhìn, có chút hiếu kỳ hỏi: "Em là quân y, theo lý thuyết thì chắc hẳn là em sẽ có một phòng ký túc xá riêng phải không?"
Lông mày của Yến Thiếu Ngu cau lại, giọng điệu không rõ nhưng ánh mắt của anh lại có chút nguy hiểm nhìn về phía cô, hỏi: "Em muốn ơt phòng ký túc xá riêng sao?"
Cố Tiểu Tây nhìn anh nheo lại cặp mắt đào hoa, cô cười lớn một tiếng, nói: "Nếu em thật sự muốn ở thì anh có đồng ý không?"
Nói thật, sức quyến rũ của đàn ông sau cưới mê người là thật, nhưng đau lưng cũng không phải là giả.
Rõ ràng là thể lực của cô cũng không kém, nhưng đến lúc ở trên giường cô luôn luôn thua anh một bậc.
Qua mấy ngày kết hôn, mỗi ngày cô đều cảm thấy mê man giống như một con cá ướp muối vậy.
Cuối cùng, cô còn phải sử dụng sức mạnh chữa trị để tự chữa trị cho mình, ngẫm lại cũng khó tránh phải xấu hổ.
Yến Thiếu Ngu lập tức đáp ngay không chút do dự: "Không đồng ý."
Nói xong, anh giữ chặt tay của Cố Tiểu Tây, đôi môi mỏng mím thật chặt, trong ánh mắt xuất hiện chút ủy khuất, anh nói: "Chúng ta là vợ chồng mới cưới, em không thể ở riêng một mình được, anh mặc kệ! Nếu em muốn ở phòng ký túc xá riêng thì anh sẽ đi theo ở chung với em!"
Dáng vẻ gần như là vô lại này của anh làm cho Cố Tiểu Tây nhịn không được cười ra tiếng, cô ghé sát bên tai anh nhỏ giọng thầm thì một câu: "Em chỉ tùy tiện nói một câu thôi, chúng ta nhất định phải ở chung với nhau.
Yên tâm đi, em có năng lực chữa trị, chúng ta có đại chiến ba trăm hiệp, bảo đảm vui tới cùng!"
Thản nhiên nói ra những lời này, Yến Thiếu Ngu lại không hề hoảng hốt, ngược lại ánh mắt anh sáng ngời, anh gật đầu nói: "Được!"
Cố Tiểu Tây quan sát khuôn mặt suy nghĩ xa vời của anh, càng nghĩ càng yêu thích, cô nhịn không được mà cong môi cười.
Cô ngắm nhìn mặt biển nơi xa khi mặt trời ngã về tây, trong lòng cô cảm thấy yên tĩnh bình yên.
Rốt cuộc cuộc sống quân đội bình yên sắp bắt đầu!.