Từ Xuyên Cốc cũng không vòng vo với anh, hạ giọng nói: “Tất cả mọi người đều đang thăm dò chuyện của Kỷ Nhiên nhưng không ai biết, trong quá trình Kỷ Nhiên xảy ra chuyện, còn có một chuyện mà người ngoài không biết, đó là mẹ cháu từng mượn cha cháu một đồ vật.”
Sống lưng Yến Thiếu Ngu căng cứng, con ngươi hẹp dài chợt lóe lên: “Cái chú Từ nói, chẳng lẽ là ngọc bài của nhà họ Yến chúng cháu sao?”
Từ Xuyên Cốc sửng sốt, ngạc nhiên nói: “Cháu biết à? Mẹ cháu đã nói với cháu sao?”
Anh lắc đầu, bàn tay không khỏi nắm chặt lại với nhau, nhưng không có giải thích.
Giờ đây ngọc bài đã hòa làm một thể với bức tranh của Cố Tiểu Tây, trở thành một loại năng lực của bản thân cô.
Tuy nhiên xem ra, nhiều năm trước mẹ Kỷ Thanh làm thầy phong thủy, đã phát hiện ra điểm khác biệt của ngọc bài nhà họ Yến.
Từ Xuyên Cốc cũng không hỏi tận gốc rễ, tiếp tục nói: “Ngọc bài kia là đồ vật gia truyền của nhà họ Yến, là thứ để lại cho con dâu trưởng.
Khi đó cha mẹ cháu chỉ có thể xem như quen biết, còn chưa đi đến bước yêu đương, ở giữa lại xảy ra rất nhiều chuyện, tóm lại ngọc bài là mượn.”
“Sau đó, Kỷ Nhiên bỗng sống lại, Kỷ Thanh cũng trả ngọc bài về.”
“Chú từng nghe bà ấy nói, ngọc càng cổ xưa lại càng có linh tính, ngọc bài của nhà họ Yến có danh tiếng vang dội ở thủ đô, có lẽ chính vì vậy mà bà ấy mới đến mượn.
Chẳng qua chú không biết sự sống của Kỷ Nhiên có liên quan gì đến chuyện này hay không.”
“Khắp nơi đều đang điều tra bí mật trên người Kỷ Nhiên, bà ta trở thành đối tượng mà mọi người đả kích, sau đó cha mẹ cháu kết hôn, Kỷ Nhiên có nhà họ Yến che chở, hơn nữa trên chính sách không cho phép nói đến thứ này, nên mọi chuyện cũng sẽ không giải quyết được gì.”
“Nhưng có vài người chưa từ bỏ ý định, vượt trùng dương đi tìm về một số vu sư, muốn giải mã chuyện kỳ lạ này.”
“Nếu như không phải đêm nay cháu nói đến chuyện của Sử Uyển Đình, chú cũng sẽ không nói với cháu chuyện của Kỷ Nhiên.
Cảnh ngộ của hai người họ có chút giống nhau, nhưng như lời cháu nói, lúc ấy bên cạnh Kỷ Nhiên cũng không có thầy phong thủy, vậy làm sao cô ta có thể sống được?”
Từ Xuyên Cốc cau mày, mặt ông ấy tràn ngập vẻ khó hiểu và nặng nề.
Yến Thiếu Ngu híp mắt, hỏi: “Sau khi Kỷ Nhiên sống lại, có gì khác với trước đây không?”
Từ Xuyên Cốc sửng sốt, lâm vào trầm tư, một lúc lâu mới lắc đầu: “Chú không quen Kỷ Nhiên, nhưng sau khi bà ta sống lại thì mối quan hệ với mẹ cháu vẫn giống như cũ.
Chẳng qua chú không ngờ sau khi bà ta sẽ gả vào nhà họ Khương thì tính nết lại thay đổi.”
Nói đến việc này, giọng điệu của Từ Xuyên Cốc có thêm vài phần phức tạp, ông ấy biết rõ việc Kỷ Nhiên phản bội khiến Kỷ Thanh khó chịu đến nhường nào.
Yến Thiếu Ngu hít sâu một hơi: “Xem ra chuyện của Sử Uyển Đình không liên quan đến vu sư.”
Từ Xuyên Cốc gật gật đầu, nhưng vẫn dặn dò: “Chết đi sống lại là chuyện vượt qua tự nhiên, thật sự không phải dấu hiệu gì tốt.
Phía Sử Uyển Đình vẫn phải theo dõi, một khi có phát hiện gì, phải nói cho chú biết ngay.”
Yến Thiếu Ngu gật đầu: “Chú Từ yên tâm.”
Tin tức mà tối nay biết được thật sự có chút vượt xa dự đoán của anh, sau khi rời khỏi chỗ của Từ Xuyên Cốc, anh cũng trở lại ký túc xá.
Nhưng những chuyện này, cũng làm cho anh liên tưởng đến một suy đoán vô cùng táo bạo.
Kỷ Nhiên có thể sống lại, một mặt là bởi vì có Kỷ Thanh thân là thầy phong thủy giữ mạng, lại có ngọc bài có chứa năng lực chữa trị bổ trợ, cưỡng ép cứu người trở về, có lẽ đây không tính là thuật cải tử hồi sinh chân chính.
Mà ác hồn trong thân thể Sử Uyển Đình, có xác suất hơn phân nửa chính là Điền Tĩnh!
Điền Tĩnh chết ở trong không gian Tu Di, mà lúc ấy con quỷ trong bụng cô ta là do năng lực chữa trị nuôi dưỡng mà chết, có lẽ chính là bởi vì có năng lực chữa trị, mới khiến cho quỷ quái tự nhiên siêu thoát như Điền Tĩnh giữ lại một tia ý thức.
Mà luồng ý thức này, lại vào đêm nay khi Cố Tiểu Tây cứu giúp Sử Uyển Đình, tận dụng mọi thứ mà chiếm lấy thi thể của cô ta!.