Lúc Cố Tiểu Tây đi tới phòng y tế, tất cả mọi người đã đến trạm gác.
Cô làm đăng ký, nhận quần áo và thẻ làm việc, có lẽ là bởi vì đã tích lũy công trạng ở tiền tuyến, nên cô còn được sắp xếp một gian phòng làm việc.
Tuy nói chỉ có bàn ghế thiết bị vô cùng đơn giản, nhưng đã là tốt lắm rồi.
Cố Tiểu Tây vừa ngồi xuống không lâu thì có một chiến sĩ nhỏ được chiến hữu khiêng tới.
Chợt nhìn thấy Cố Tiểu Tây, chiến sĩ nhỏ không khỏi xấu hổ đỏ mặt.
Nữ quân y trong bộ đội chỉ có một người, vả lại bởi vì chuyện tiền tuyến, dẫn đến thanh danh của cô rất vang dội, làm cậu ấy không khỏi run rẩy nói: “Quân y Cố, chân tôi rất đau.”
Lính mới nhậm chức như Cố Tiểu Tây cũng không phải cái danh ảo, chỉ vào ghế nói: “Ngồi xuống để tôi xem thử.”
Sau khi dùng năng lực chữa trị để kiểm tra, phát hiện ra mắt cá chân bị bầm tím, suy nghĩ một chút, kê một ít thuốc, rồi nói: “Trong khoảng thời gian gần đây tốt nhất không nên tham gia huấn luyện kịch liệt, sẽ khiến vết thương nặng thêm, phải chú ý nghỉ ngơi.”
Chiến sĩ nhỏ nghe lời nói nhẹ nhàng như gió xuân của cô, chỉ cảm thấy thể xác và tinh thần được an ủi.
Những cái khác không nói đến, chỉ là cảm giác ngay cả vết thương trên chân cũng thanh mát hơn rất nhiều.
Ừ, quân y Cố thật sự là một quân y tốt, trở về cậu ấy nhất định phải nói cho các chiến hữu nghe.
Nếu Cố Tiểu Tây biết suy nghĩ của cậu ấy, nhất định sẽ biết, đây cũng không phải là ảo giác, cũng không phải bởi vì giọng nói của cô dễ nghe, mà bởi vì năng lực chữa trị được truyền vào.
Sau khi kiểm tra vết thương của cậu ấy, tiến hành trị liệu đơn giản một phen, thế là đã hóa giải được cơn đau.
“Cảm ơn quân y Cố!” Chiến sĩ nhỏ có chút phấn khởi, kính chào cô theo kiểu quân đội.
Bệnh nhân này đi rồi, bệnh nhân kế tiếp lại tới cửa.
Tuy rằng sớm biết quân khu số 8 có đông người, nhưng cho tới trưa, dường như bệnh nhân lui tới không hề gián đoạn.
Bị bệnh chiếm đa số, cơ thể bị thương cũng không ít, còn có người đến kiểm tra lại vết thương cũ, tóm lại là có đủ loại.
Tới gần giữa trưa, có y tá quân đội trẻ tuổi tiến vào hỏi: “Bác sĩ Cố, có cần lấy một phần cơm cho cô không?”
Cố Tiểu Tây nhìn xem thời gian, đang muốn gật đầu, bỗng một tiếng còi báo động chói tai vang lên.
Con ngươi của cô hơi co lại, đứng dậy nhìn về phía y tá quân đội trẻ tuổi đang thay đổi sắc mặt: “Xảy ra chuyện gì vậy? Đây là tiếng động gì?”
Thời gian cô đến quân khu quá ngắn, có rất nhiều thứ vẫn còn xa lạ, nhưng nhìn vẻ mặt y tá quân đội thì đã biết có chuyện xảy ra.
Y tá quân đội vội vã nói: “Là có bệnh nhân khẩn cấp, hôm nay là lúc huấn luyện trên biển, lúc này dễ xảy ra chuyện nhất.”
Trong lòng Cố Tiểu Tây thấy hơi nặng nề, cau mày: “Huấn luyện trên biển sẽ xảy ra chuyện gì?”
“Khu vực biển rộng lớn, lúc huấn luyện trên biển thường xuyên sẽ xảy ra tình trạng bị sinh vật dưới biển đốt, cắn cho bị thương.
Hơn nữa hiện tượng này còn rất thường xuyên, gặp loài không có độc thì còn đỡ, một khi gặp phải sinh vật có độc thì cũng chưa kiên trì được tới phòng y tế nữa.”
Y tá quân đội nghe tiếng cảnh báo chói tai, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn theo lời mà giải thích cho Cố Tiểu Tây.
Bỗng dưng, ánh mắt anh ấy biến đổi, nhanh chóng chạy ra ngoài phòng y tế: “Thật sự là huấn luyện trên biển xảy ra chuyện!”
Cố Tiểu Tây cũng không dám trì hoãn, đi theo phía sau y tá quân đội chạy ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy một đám người vây quanh chạy về phía phòng y tế, thậm chí có một số người được mang tới, hiển nhiên đã mất đi ý thức.
Ánh mắt cô lướt qua đám người, rất nhanh đã bắt được Yến Thiếu Ngu.
Khi nhìn thấy Yến Thiếu Ngu ôm lấy cánh tay, máu tươi tuôn trào, trong lòng cô thấy vô cùng căng thẳng.
Chỉ thấy hai hàng lông mày của anh khóa chặt, vẻ mặt đẹp đẽ hiện vẻ căng thẳng, ánh mắt di chuyển trên người mấy chiến hữu đang hôn mê bất tỉnh.
Cô cũng không tiến lên, làm quân y, nhiệm vụ hàng đầu là cứu viện bệnh nhân có tình huống nguy cấp hơn.
Mặc dù trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng cô vẫn không tùy tiện tiến lên.
Chiến trận trước mắt quá lớn, không phải một quân y mới như cô có thể ra mặt dẹp loạn.
Trưởng quan cầm đầu là một người đàn ông trung niên xa lạ nhưng nhìn quân hàm thì cũng biết là một vị đại tá.
Vị đại tá này rất rõ ràng, còn chưa vào phòng y tế đã la lên: “Mau gọi quân y Triệu tới!”.