Khoảng chừng năm phút sau, Yến Thiếu Ngu trở về rồi, sắc mặt vừa uể oải vừa nghiêm túc, trong tay vẫn còn cầm trang bị cần thiết để xuống biển, mặc vào một cách nhanh nhẹn, máu tóc đen rối bời, ướt nhẹp bởi nước mưa, dính lên vầng trán trắng nõn của anh.
Ánh mắt Cố Tiểu Tây có hơi lạnh lẽo, đứng dậy rồi nhìn ra phía ngoài một cái, cau mày nói: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Thuyền quân đội chúng ta nhận được một tín hiệu vô tuyến cầu cứu yếu ớt, có một chiếc du thuyền nhập cảnh từ nước E đụng phải đá ngầm, sắp bị đắm rồi, chúng ta phải lập tức triển khai cứu viện!” Giọng Yến Thiếu Ngu vô cùng trầm trọng.
Đồng tử Cố Tiểu Tây co lại, đôi môi đỏ cũng không khỏi mím chặt: “Du thuyền va phải đá ngầm?”
Yến Thiếu Ngu gật đầu, nét mặt anh nghiêm túc, chìa tay qua nắm chặt vai cô: “Đúng, thuyền chúng ta phải tăng tốc chạy đến địa điểm xảy ra sự cố, Tiểu Tây, em cứ đợi ở đây đi, nếu thực sự không thoải mái thì vào không gian Tu Di, chuyện sau đó anh sẽ giải thích sau.
”
Lông mày Cố Tiểu Tây nhíu lại, bên ngoài là tiếng trời mưa lách tách như trút nước, tình hình như vậy mà cứu viện trên biển thực sự quá nguy hiểm rồi, không nhìn rõ cái gì cũng không nói, biết đâu sẽ còn gặp phải các sinh vật biển hung ác như cá mập thì sao.
Đúng là ra trận mà không thành công, mới vừa rời khỏi quân đội, đã gặp phải tình huống bất ngờ như vậy rồi.
Cô thở ra dài một hơi, chìa tay nắm chặt lấy tay anh, bình tĩnh nói: “Em phải đi cùng anh!”
Lời vừa dứt, không đợi Yến Thiếu Ngu phản bác, cô đã thu lại biểu cảm nghiêm trọng, khẽ cười nói: “Anh đừng quên năng lực của em, nếu nói về chuyện cứu viện, mười người các anh cũng không bì nổi em đâu, càng huống hồ, với tình huống này, kêu em bỏ anh đi một mình, bản thân trốn trong không gian Tu Di, em không yên tâm, còn không thì, em vẫn có thể giúp mọi người xua đuổi các sinh vật biển mà.
”
Cơ bắp Yến Thiếu Ngu có hơi căng ra, nhưng rốt cuộc cũng không nói từ chối gì cả, anh cùng với Cố Tiểu Tây rời khỏi phòng trong khoang thuyền.
Các chiến sĩ đi đợt này đã tập hợp trên boong tàu, cũng đã mặc trang bị cả rồi, ngay cả Cố Vĩ cũng không ngoại lệ, ông ấy đứng ngay phía trước, giọng nghiêm túc, mạnh mẽ, ra lệnh cứu viện vô cùng rõ ràng.
Mưa to gió lớn quét qua, Cố Tiểu Tây nắm lấy cột buồm, nước mưa lạnh như băng rơi trên mặt, cũng có thể nói phản ứng say thuyền của cô đã chuyển biến tốt hơn một chút, nhưng mà, nhìn mặt biển tối mù, sự sợ hãi từ đáy lòng vẫn không khỏi dâng lên.
Tốc độ của thuyền trưởng rất nhanh, con thuyền lớn băng băng về phía trước, không màng đến khó khăn, phá tan màu đen của biển trời mà ra ngoài.
Đám người Yến Thiếu Ngu, hai người một đội, đã lên một số tàu cứu viện nhỏ xuất phát đến địa điểm xảy ra sự cố trước.
Khoảng nửa tiếng sao, Cố Tiểu Tây mới nhìn thấy một điểm sáng nhỏ ở phía xa xa trên mặt biển, sáng như ban ngày.
Tới gần, gần hơn nữa, Cố Tiểu Tây nhìn thấy một chiếc du thuyền và không ít các thuyền quân đội lớn nhỏ đã chìm một nửa, không ít người đang nổi lên mặt biển, tiếng kêu cứu thống khổ thỉnh thoảng truyền vào trong tai.
Những người này nhìn thấy có thuyền cứu hộ đi qua, mặt người nào người nấy cũng lộ ra sự hy vọng.
“Help! Help!”
Cố Tiểu Tây khoác áo mưa, đi theo tàu cứu viện xuống thuyền lớn, ngón tay chạm vào nước biển lạnh như băng, không nhịn được mà run cầm cập, sức mạnh chữa trị tuôn trào, làm cho các thực vật thủy sinh ở biển này lắc lư sinh trưởng, truyền tải lại thông tin.
Khu vực ở đây đã là ở biển sâu rồi, mặc dù có thực vật giúp đỡ, cũng dường như không thể chạm tới đáy.
Cô nhanh chóng tìm gặp Yến Thiếu Ngu, lợi dụng sự cảm thụ mà thực vật cung cấp, giúp anh cứu viện những người rơi xuống nước.
.