Đương nhiên anh biết lần cứu viện này thể hiện điều gì, những người nước E này đều là những bạn bè nước ngoài, lần này quân khu số 8 đã giải cứu phần lớn người nhanh như chớp, có thể trực tiếp làm quan hệ hữu nghị quốc tế của hai nước tốt lên.
Đương nhiên Cố Tiểu Tây cũng nghĩ đến việc này, cô ngước lên đối mắt với Yến Thiếu Ngu một cái.
Cảm xúc kích động không thể che đậy trên gương mặt Mạnh Hổ, hận không thể nhảy tại chỗ mấy cái: “Ôi trời, đội trưởng, cái quan trọng tôi còn chưa nói, cậu biết người chúng ta cứu là ai không! Nhân vật lớn! Nhân vật lớn có sức ảnh hưởng đó!”
Đồng tử Yến Thiếu Ngu co lại: “Ý cậu là, trên chiếc du thuyền có nhân vật quyền thế của nước E?”
Cố Tiểu Tây có hơi ngạc nhiên, có chút kinh ngạc, nói như vậy, vận may của bọn họ thật sự không tệ.
Mạnh Hổ vội vàng gật đầu, liếc nhìn xung quanh một vòng, mới nhẹ giọng nói: “Là ngài Lovshkin, bộ trưởng bộ ngoại giao nước E, còn có con gái của ông ấy, tên là Catherine gì đó, nghe nói còn là phóng viên tin tức có tiếng quốc tế!”
Nói xong lời này, Mạnh Hổ lại không nhịn được mà nắm tay lại rồi vung lên, kìm nén sự hưng phấn: “Vậy mà Mạnh Hổ tôi cũng có ngày được lừng lẫy trên quốc tế, đội trưởng, tôi biết đi theo cậu nhất định không sai mà!”
Ánh mắt Cố Tiểu Tây di chuyển, nhìn thoáng qua Yến Thiếu Ngu.
Mạnh Hổ nhìn sang vết thương của Yến Thiếu Ngu một cái, không nhịn được mà thúc giục nói: “Quân y Cố, cô mau băng bó cho đội trưởng, đi, thủ trưởng Cố gọi chúng ta qua rồi! Sau đó chúng ta có thể thay một bộ quần áo sạch sẽ, tiếp nhận phỏng vấn của ký giả nước ngoài! Ha ha, lần này trung đội 168 chúng ta tiếng lành đồn xa, đến lúc quay về quân khu thì có biết bao nhiêu người ngưỡng mộ chứ?”
“Biết rồi.
” Cố Tiểu Tây có chút mắc cười, đáp lại.
Lúc mấy người họ đến khoang thuyền, đã nhìn thấy Cố Vĩ, Lovshkin và Catherine rồi.
Lovshkin là một người đàn ông trung niên điềm tĩnh, nắm chức vụ cao, nhưng lúc nhìn thấy đám người Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu đi tới, ông ấy vô cùng khách sáo mà đứng dậy, bắt tay từng người để cảm ơn bọn họ, nói bằng tiếng nước Z lưu loát và chân thành.
Lúc đang bắt tay với Yến Thiếu Ngu, Lovshkin đã chú ý hơn rất nhiều, dùng giọng điệu khoa trương để tán dương, nói: “Vị chiến sĩ nước Z rất dũng mãnh và quyết đoán, còn có thể chiến đấu với cá mập, thật sự khiến tôi mở mang tầm mắt, cậu tên là gì?”
Yến Thiếu Ngu khẽ nhướng mày, bình tĩnh nói “Tôi là Yến Thiếu Ngu, ngài Lovshkin, vừa rồi chỉ là tình thế cấp bách nhất thời, trên thực tế, tất cả các chiến sĩ nước Z chúng tôi đều có thể làm được, đây chỉ là một chuyện nhỏ không đáng nhắc tới.
”
Lời của anh khiến tất cả các đồng chí có mặt ở đó đều ưỡn ngực ngẩng đầu, muốn biểu hiện toàn bộ tinh thần của chiến sĩ nước Z ra bên ngoài.
Lovshkin sững sờ một lúc, chợt cười nói: “Thì ra là vậy, lần này đến nước Z, đúng là không uổng công, đợi sau khi đến Thủ đô, tôi nhất định sẽ nói chuyện với lãnh đạo các cậu, hỏi tại sao có thể bồi dưỡng ra các chiến sĩ ưu tú như vậy.
”
Sự hàn huyên qua qua lại giữa hai bên đã khiến cho bầu không khí vốn căng thẳng đã trở nên dịu đi rất nhiều.
Sau khi Lovshkin bắt tay với mọi người xong, Catherine đi đến trước mặt Yến Thiếu Ngu, dùng giọng điệu lôi cuốn và ôn hòa nói: “Anh Yến, tôi muốn phỏng vấn anh, chụp cho anh vài bức hình, có được không?”.