Cố Tiểu Tây FULL


Yến Thiếu Ngu làm như không nghe thấy hai người nói thầm, tự mình tiến lên vài bước để nghênh đón, nắm chặt tay Cố Tiểu Tây.
Giờ đây cô đã mang thai hơn tám tháng, đứng tại chỗ cũng không nhìn thấy mũi chân, hễ không nhìn thấy là anh đã cảm thấy hốt hoảng trong lòng.

Vốn dĩ định sinh con xong rồi tổ chức hôn lễ bù,, nhưng cô lại ra vẻ thần bí, muốn cử hành vào ngày hôm nay.
Cố Chí Phượng nhìn dáng vẻ gấp gáp không nhịn được của anh, cũng không nói gì, giao người cho anh rồi đi xuống ngồi xuống.
Yến Thiếu Ngu ghé lại gần Cố Tiểu Tây, nhẹ giọng nói: “Không thấy khó chịu chứ?”
Cố Tiểu Tây chớp chớp mắt, khẽ cười nói: “Không có, rất tốt.”
Tần Hữu Công tham dự làm người chứng hôn, điều ngoài ý muốn chính là hôn lễ này cũng không có chuẩn bị nhẫn đắt tiền.

Yến Thiếu Ly bưng khay lên, trên đó chỉ có một bộ nhẫn gỗ được mài bóng loáng, rất không bắt mắt.
Các vị khách khứa nhao nhao thì thầm với nhau, hỏi lai lịch của chiếc nhẫn gỗ này, lại không có ai biết.
Cố Tiểu Tây và Yến Thiếu Ngu cũng không có tâm trạng để làm người giải thích nghi hoặc, trong lúc mọi người chứng kiến cảnh trao nhẫn, trong nháy mắt đã đeo nhẫn gỗ lên.

Hai người tựa như tâm ý tương thông, chiếc nhẫn này được khắc từ cành khô rơi xuống từ cây ngô đồng trong không gian Tu Di.
Sau khi trao nhẫn xong, hôn lễ kết thúc.
Nhưng khi chuẩn bị ngồi xuống mời rượu khách, Cố Tiểu Tây lại dừng bước, nhíu mày, sờ sờ cái bụng tròn vo, giọng điệu vô cùng bình tĩnh mà nói với Yến Thiếu Ngu: “Đồng chí Yến, em nghĩ chúng ta phải vắng mặt rồi.”
Đầu tiên Yến Thiếu Ngu sửng sốt, sau đó nhanh chóng phản ứng, sắc mặt trắng bệch: “Sắp, sắp sinh rồi?”
Cố Tiểu Tây vỗ vỗ vai Yến Thiếu Ngu, trấn an nói: “Bình tĩnh!”
Cô còn chưa nói xong, đã bị bồng lên, Yến Thiếu Ngu hoảng hốt xông ra ngoài, thuận đường quay đầu lại mà rống lên với Lăng Gia: “Chìa khóa xe! Mau! Tiểu Tây sắp sinh rồi! Đi bệnh viện!”
Tiếng rống này của anh, khiến toàn bộ hiện trường hôn lễ rối tung cả lên, Cố Chí Phượng và Yến Thú Chi đều luống cuống, cũng may Kỷ Thanh tỉnh táo, sắp xếp để Yến Thiếu Ương chăm sóc khách khứa, sau đó gọi điện thoại cho bệnh viện, tất cả tiến hành ngay ngắn trật tự.
Khi Cố Tiểu Tây được đẩy vào phòng phẫu thuật, chân Yến Thiếu Ngu có chút mềm nhũn.
Cố Tiểu Tây tươi cười, có năng lực chữa trị, cô cũng không cảm thấy quá đau đớn.
Cô cười nói: “Em cho rằng, chọn ngày này tạo bất ngờ cho anh, khiến anh vui vẻ.”
Yến Thiếu Ngu nắm chặt tay cô, yết hầu không ngừng di chuyển, cả người đều có chút run rẩy, đôi môi tái nhợt giật giật, nhưng một câu cũng không phun ra được, chỉ đưa tay sờ sờ bụng cô.

Không biết là đang trấn an cô, hay là đang trấn an chính mình.
“Đừng sợ.” Cố Tiểu Tây bật cười, an ủi anh một câu, rồi bị đẩy vào phòng giải phẫu.
Yến Thiếu Ngu đứng ở cửa như thể môn thần, đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng giải phẫu, đám người Kỷ Thanh chạy tới thì thấy cảnh tượng này, ai nấy đều thấy dở khóc dở cười, nhưng mặc cho ai khuyên bảo anh thì anh cũng không nhúc nhích.
Ước chừng khoảng nửa tiếng, trong phòng phẫu thuật vang lên tiếng khóc vang dội của đứa bé.
“Trời ơi! Sinh rồi!” Kỷ Thanh phấn khởi xoay quanh, ngay cả trên khuôn mặt nghiêm túc của Yến Thú Chi cũng dâng lên nụ cười.
Sau khi vui mừng xong, Cố Chí Phượng mới kịp phản ứng, sốt sắng giậm chân: “Không phải nói sinh hai sao? Còn một đứa chưa sinh nữa!”
Nhưng rõ ràng băn khoăn của ông ấy là dư thừa, vừa dứt lời lại có một tiếng khóc non nớt vang lên.

Trong phòng giải phẫu bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên, khi tất cả mọi người đều thấy nhẹ nhõm, phòng giải phẫu bỗng vang lên giọng nói hốt hoảng của y tá: “Còn một bé nữa!”
Khoảng một tiếng sau, cửa phòng phẫu thuật mới mở ra.
Cố Tiểu Tây sinh xong, là sinh ba, hai nam một nữ.
Mặc dù là sinh ba, nhưng mấy đứa nhỏ ở trong bụng hấp thu dinh dưỡng rất đủ, mỗi đứa đều nặng năm cân!
Yến Thiếu Ngu nhìn ba đứa nhỏ mặc tã nằm song song, ánh mắt có chút không dám tin.

Anh quay đầu nhìn về phía Cố Tiểu Tây trên giường bệnh với gương mặt tươi cười, sắc mặt hồng hào, không hề có trạng thái suy yếu.

Cô vẫn chưa nói cho anh biết là sinh ba.
Cố Tiểu Tây nhướng đuôi mắt lên, đáy mắt có ý cười: “Không phải nói, là có bất ngờ sao.”
Yến Thiếu Ngu đi tới bên giường bệnh, nửa quỳ cầm lấy tay cô, đáy mắt lóe sáng: “Cố Tiểu Tây, anh yêu em.”
- Yêu em vì trải qua phong sương, vẫn kiên định lựa chọn anh, cùng anh trải qua cuộc đời gian nan nhưng đáng giá này.
[Hoàn].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui