Tại sao lại là thanh niên trẻ tuổi?
Trực giác.
Cô ta luôn cảm thấy người có thể liên lụy không rõ với nữ chính Cố Tiểu Tây sẽ chỉ là nam, dù sao trong tiểu thuyết cô cũng có thể chất hấp dẫn phái nam nổi danh, chỉ cần cô gặp bất cứ người đàn ông nào, thì người đó đều sẽ cảm mến cô ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Hiện tại Cố Tiểu Tây đã biết thích chưng diện, cũng bắt đầu giảm cân, nên sau này hoa đào sẽ ngày càng vượng hơn.
Nghĩ như vậy, Điền Tĩnh siết chặt bàn tay đang xuôi ở bên người, lại nghĩ tới trải nghiệm suýt chút nữa bị bóp chết tối hôm qua, một nỗi sợ hãi và tức giận cuồn cuộn trào lên, cuối cùng cô ta cũng không có hành vi gì mất lý trí, chỉ xoay người đi vào nhà.
Cô ta thật sự muốn kiện Cố Tiểu Tây nhưng bây giờ Cố Tiểu Tây đã không còn là người có tiếng xấu ban đầu nữa.
Vậy mà cô lại nhận công việc vẽ tường ở chỗ chăn nuôi, đoạn này không được viết chi tiết trong tiểu thuyết nên cô ta cũng không biết có chuyện này phát sinh.
Nhưng mà loại sinh vật "Nữ chính" này quả nhiên có được thiên mệnh, chỉ cần có một chút gió nhẹ là cũng có thể dựa thế mà lên!
Vào những năm 1970, nhân viên kỹ thuật rất nổi tiếng, Cố Tiểu Tây đi con đường này xem như đã đúng.
Trong khoảng thời gian này, thanh danh của cô không chỉ tốt lên một hai phần, lại thêm có Vương Bồi Sinh coi trọng nữa, nếu cô ta muốn kiện thì cũng phải có người nghe mới được.
Tối hôm qua trời tối nên không có ai đi ngang qua, ngay cả em gái của cô ta là Điền Điềm cũng giữ thái độ người đứng xem, ai sẽ quan tâm đến cô ta?
Huống hồ Cố Tiểu Tây râu ông nọ cắm cằm bà kia, bản lĩnh đổi trắng thay đen đã luyện thành thục.
Nếu cô ta thật sự muốn kiện thì không chừng cuối cùng người không may sẽ lại là chính mình.
Cố Tiểu Tây đã dám làm như vậy với cô ta, thì nhất định phải hoàn toàn chắc chắn.
Nhưng mà cô ta sẽ không nuốt trôi cơn giận này như vậy đâu, cô ta cũng nên tìm một cơ hội để báo đáp một phen!
Cố Duệ Hoài...!Bị đuổi đi cũng có ưu điểm của bị đuổi đi, chẳng phải bây giờ cô ta có thể lợi dụng một phen sao?
Nghĩ đến đây, khóe môi Điền Tĩnh cong lên, sau đó ôm rổ đi đến công xã Hoàng Oanh.
*
Cố Tiểu Tây không biết Điền Tĩnh lại nghĩ ra ý nghĩ xấu, sau khi cô ôm Yến Thiếu Đường trở về phòng thì múc thịt gà ra.
Mới đầu Hạ Lam Chương còn có chút câu nệ, nhưng thịt gà lên mâm thì không còn để ý gì nữa.
Cho dù chỉ ăn với cơm gạo lứt cũng cảm thấy hương vị tuyệt hảo, khiến người ta chảy cả nước miếng.
Thịt gà trơn mềm ngon miệng, mang theo một chút vị cay của quả ớt và tê dại của tiêu thẩm thấu vào bên trong thịt gà, vừa thơm vừa tê cay.
Không bao lâu, một bát cơm xuống bụng, Cố Tiểu Tây lại xới thêm một bát cho anh ấy.
Hạ Lam Chương có chút xấu hổ, anh ấy cũng biết lương thực rất quan trọng đối với mỗi hộ gia đình trong đại đội, anh ấy chạy đến nhà người khác ăn uống nhiều như thế, thật sự có chút xấu hổ, nhưng nhìn bát cơm đưa tới trong tay mình, Hạ Lam Chương vẫn không từ chối.
Cố Tiểu Tây cũng không thèm để ý, bón từng miếng thịt gà đã được cắt rất nhỏ vào trong miệng Yến Thiếu Đường.
Cô gái nhỏ ăn say sưa ngon lành, cái miệng nhỏ hồng hồng, còn hơi bóng loáng.
"Cô...!Có đối tượng lúc nào vậy?" Sau khi ăn uống no nê, Hạ Lam Chương nhìn Cố Tiểu Tây đang dịu dàng bón cơm cho Yến Thiếu Đường, chỉ cảm thấy một luồng ánh sáng mềm mại phản chiếu trên người cô, khiến anh ấy không nhịn được hỏi ra câu này.
Cố Tiểu Tây dừng một chút rồi mỉm cười nói: "Đã rất lâu rồi."
Đúng là rất lâu rồi, người đó ở trong trái tim cô rất lâu.
Nhưng mà bọn họ không hề yêu đương.
Mãi cho đến lúc chết, cô đều không đồng ý ở bên anh, cô không muốn bởi vì mình mà khiến anh bất hoà với trong nhà.
Cô đã nợ anh quá nhiều rồi, dù sao thì một người đã ôm quyết tâm muốn chết như cô, không xứng ở bên một người tốt như vậy..