Cố Tiểu Tây đứng dậy, mượn bóng đêm tìm vào phòng trong, đánh thức Cố Chí Phượng và hai người khác.
“Bé à? Sao con không ngủ?” Cố Chí Phượng ngáp một cái thật to, từ trên giường ngồi dậy mặc quần áo vào.
Cố Tiểu Tây đè thấp giọng nói: “Cha, anh trai, nhỏ giọng chút, con nghe phía sau nhà có động tĩnh, không biết có phải tới trộm đồ ăn hay không.
Mọi người cùng con ra ngoài xem thử đi?”
Thoáng chốc, Cố Chí Phượng đã hoàn toàn tỉnh lại: “Cái gì? Trộm đồ ăn?”
Ông ấy lưu loát từ trên giường đất nhảy xuống, kêu gọi Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài đi ra ngoài, trước khi ra cửa còn không quên tiện tay cầm lấy cây gậy gỗ tựa vào sau cửa dùng để chống cửa.
Trước khi ra cửa, Cố Tiểu Tây gọi Cố Tích Hoài lại: “Anh ba, phiền anh đến nhà bí thư một chuyến.”
Đầu óc Cố Tích Hoài thông minh, trong nháy mắt đã suy nghĩ cẩn thận, Cố Tiểu Tây là muốn làm lớn chuyện này!
Trong đại đội cũng không phải không có trường hợp xã viên trộm gà trộm chó này, hôm nay đến cửa nhà người ta trộm dưa, ngày mai đến nhà hàng xóm trộm đồ ăn.
Chỉ cần bị bắt, đều không thể thoát được việc công xã phê bình giáo dục, thậm chí còn bị phê bình trước mặt mọi người.
Nhưng anh ấy cũng không nói thêm gì, gật gật đầu với Cố Tiểu Tây, rồi đầu lao vào trong bóng đêm, đi đến nhà của Vương Phúc.
Cố Tiểu Tây đóng cửa lại, cùng Cố Chí Phượng, Cố Đình Hoài đi ra sau nhà.
Cô còn chưa đến gần, đã nghe Cố Đình Hoài lạnh lùng nói: “Đừng chạy!”
Ngay sau đó là một tiếng kêu thảm thiết: “…A!”
Cố Tiểu Tây nhướng mày, nghe giọng nói quen thuộc này, nhếch khóe môi.
Hôm nay Điền Tĩnh bị Trần Nguyệt Thăng chọc tức đến mức đầu óc choáng váng, bí quá hoá chuẩn bị đào bảo bối sau nhà ra, đáng tiếc cô ta không ngờ cô lại bận rộn đến khuya như vậy, thế cho nên vừa ra khỏi không gian Tu Di đã bắt được người.
Lần này, xem như hoàn toàn tạm biệt với thanh danh là cô gái ngoan ngoãn dịu dàng của Điền Tĩnh.
Cô dần dần đến gần, liếc mắt nhìn thấy Điền Tĩnh ôm đầu cuộn mình trên mặt đất, cả người đầy bùn đất, mà Cố Chí Phượng và Cố Đình Hoài đứng ở bên cạnh lạnh lùng nhìn cô ta, xem ra gậy gộc hẳn cũng đã đánh xuống người cô ta rồi.
“Cô gái nhà họ Điền, cô làm vậy là có ý gì? Cố ý trả thù? Nên đến nhà tôi đào đồ ăn? Cô nhìn xem, cô nhìn xem chuyện mình làm đi!” Cố Chí Phượng lộ vẻ mặt vô cùng đau đớn, hận không thể vung một gậy vào Điền Tĩnh.
Cố Đình Hoài cũng nhíu mày nói: “Chuyện này phải nói cho bí thư chi bộ biết.”
Cố Tiểu Tây nhìn vườn rau hỗn độn ở trước mặt thì bật cười, trái lại Điền Tĩnh thật sự không hề che dấu mục đích muốn trút giận của mình.
Rau vốn khỏe mạnh lại ngã trái ngã phải, toàn bộ rải rác rơi trên bùn đất, thậm chí có một số bị đạp ra bã, đã không thể ăn nữa.
Ngoài ra, cả mảnh đất sau nhà đều bị lật tung.
Bên này một cái hố, bên kia một cái hố.
Vừa nghe nói là sẽ báo cáo cho bí thư chi bộ, Điền Tĩnh đã từ dưới đất ngồi dậy, khóc lóc nức nở nói: “Chú Cố, đừng mà, cầu xin mọi người, đừng nói cho bí thư chi bộ biết, nếu báo cáo thì nửa đời sau của cháu coi như tan nát!”
“Chú Cố, hôm nay cháu bị ma xui quỷ khiến, Trần Nguyệt Thăng bởi vì Tiểu Tây mà muốn chia tay với cháu nên cháu mới tức giận mà làm ra loại chuyện này.
Xin lỗi chú Cố, xin lỗi anh cả Cố, cháu sẽ bồi thường cho mọi người, bồi thường cho mọi người có được không?”
“Cầu xin mọi người, cháu mới chỉ bằng tuổi Tiểu Tây.
Nếu thật sự báo cho bí thư chi bộ thì cháu biết sống thế nào đây?”
Điền Tĩnh ôm chân Cố Đình Hoài, khóc lóc thảm thương, khi ngửa đầu rơi lệ nhìn mà thấy thương.
“Hơ.” Cố Tiểu Tây cười khẽ một tiếng, khoanh hai tay lại, lẳng lặng nhìn Điền Tĩnh diễn trò.
Đến lúc này cô ta còn muốn giấu diếm mục đích thật sự, trả thù? Cùng lắm chỉ là muốn được ăn cả ngã về không, lỡ như có thể lấy được bảo bối như không gian Tu Di thì từ nay về sau sẽ cần dựa vào Trần Nguyệt Thăng, hoặc là dựa vào đàn ông nữa.
Xem ra, hôm nay Trần Nguyệt Thăng đột nhiên lật lọng, làm cho Điền Tĩnh nhận thức được rõ sự vô tình của đàn ông.
Cô ta phải tự mình lo liệu..