"Đội trưởng Trần! Cuối cùng anh cũng về rồi! Bọn họ cứ không ngừng giội nước bẩn lên trên đầu em!" Điền Tĩnh vừa nhìn thấy Trần Nguyệt Thăng thì tựa như là thấy cọng cỏ cứu mạng, người phụ nữ vừa mới còn kiên cường, trong nháy mắt đã biến thành dây tầm gửi.
Cố Tiểu Tây nhìn dáng vẻ giả vờ nhăn nhó của cô ta, ý cười chưa kịp tới đáy mắt.
Đời trước Điền Tĩnh chính là như vậy, dựa vào giọng nói ngọt ngào đến dính người để dụ dỗ rất nhiều người đàn ông có quyền thế cam tâm tình nguyện thành thuộc hạ dưới váy của cô ta.
Nếu không phải có người che chở thì làm sao nhà họ Cố bọn họ lại có thể rơi vào hoàn cảnh như vậy?
Người phụ nữ này có thủ đoạn, có nhẫn tâm, có nghị lực, càng có vận khí, khó đối phó.
"Đừng sợ, anh về rồi." Trần Nguyệt Thăng nói, cho Điền Tĩnh một ánh mắt an tâm.
Nhìn ánh mắt sùng bái của Điền Tĩnh, anh ta chỉ cảm thấy mình trở nên cao lớn, lúc nhìn sang Nhậm Thiên Tường giống như đang nhìn một con quỷ cần phải diệt trừ vậy, còn mang theo khí thế hùng hổ.
Nhậm Thiên Tường có dáng dấp thanh tú, khi nhìn sang Trần Nguyệt Thăng thân hình cao lớn, giọng nói hung ác thì anh ta không khỏi cau mày.
"Tôi và Tiểu Tĩnh thế nào, anh thì biết cái gì? Anh không thể lấy lý do thành phần không tốt mà xem thường kỳ thị tôi.
Lúc trước ông nội tôi đã quyên góp phần lớn tài sản của gia đình để giúp quân đội nhân dân mua lương thực, đó là một việc thiện lớn, anh có thể phủ nhận chuyện này sao?"
"Tôi biết anh cũng thích Tiểu Tĩnh, nhưng hiện tại cô ấy đã là người của tôi, anh nhất định phải đoạt với tôi sao?"
Nhậm Thiên Tường vò đã mẻ không sợ rơi, nói với giọng điệu không hề kiềm chế chút nào, còn hận không thể khiến cho tất cả mọi người đều nghe thấy.
Sắc mặt Trần Nguyệt Thăng tái xanh, vẻ mặt u ám mơ hồ có chút dữ tợn.
"Con mẹ nó tao đập chết mày!"Anh ta tức giận chửi rủa, nắm chặt nắm đấm, hung hăng vung vào mặt Nhậm Thiên Tường!
Nắm đấm cuốn theo âm thanh xé gió đánh cho Nhậm Thiên Tường bốn chân chổng lên trời, Trần Nguyệt Thăng vẫn không dừng tay, dùng động tác mạnh mẽ và kiên quyết tung quyền đấm cước đá vào người Nhậm Thiên Tường.
Xung quanh vang lên những tiếng cảm thán.
Đám người thấy thế, lo sợ sẽ chết người bèn nhốn nháo tiến lên ngăn cản hành vi bạo lực hung ác của Trần Nguyệt Thăng.
Cũng có người linh hoạt chạy về phía đại đội, chuẩn bị gọi bí thư chi bộ, chủ nhiệm, thậm chí đội trưởng đội dân quân tới đây!
Vấn đề hôm nay đã gây náo động lớn!
Điền Tĩnh nắm chặt tay, vừa tự hào về sự quyến rũ của mình, nhưng đồng thời cũng có chút buồn rầu, dường như Trần Nguyệt Thăng có tình cảm quá sâu với cô ta, chỉ mong ngày sau đừng như miếng kẹo da trâu vung mãi không thoát.
Mục tiêu của cô ta cũng không phải thành vợ của một tiểu đội trưởng nho nhỏ, cô ta muốn gả cho nam chính, muốn vào thành phố, muốn làm vợ của quan chức!
Xem ra, cô ta nên hạ thái độ với Trần Nguyệt Thăng xuống rồi.
Cố Tiểu Tây nhìn hai người đang đánh nhau, sau đó nhìn Điền Tĩnh đang đứng sang một bên với vẻ mặt phức tạp và mỉm cười với ánh mắt chế nhạo.
Cô và Điền Tĩnh dây dưa mấy chục năm, cô không nói mình hiểu hoàn toàn con người cô ta, nhưng cũng được coi là biết người biết ta.
Điền Tĩnh là một người rất kỳ lạ.
Cô ta có sự may mắn đáng kinh ngạc.
Cô ta luôn có thể nắm bắt những cơ hội mà người khác không thể nhìn thấy.
Tựa như là cá Koi mà mọi người thường nói trên internet thời hậu thế, đối nghịch với dạng người này thì kẻ không may luôn luôn người khác.
Vào lúc này, chắc chắn cô ta đang nghĩ cách thoát khỏi Trần Nguyệt Thăng, người yêu cô ta sâu sắc, phải không?
Đời trước, chuyện Điền Tĩnh và Trần Nguyệt Thăng yêu nhau huyên náo khiến cho toàn thôn đều biết.
Mà "bên thứ ba" là cô, ngay cả sau khi kết hôn, cô vẫn là đối tượng để người khác bàn tán sau những lúc trà dư tửu hậu.
Ngay khi những người khác nghĩ rằng hai người sẽ kết hôn và tu thành chính quả thì Trần Nguyệt Thăng lại đột nhiên ngoại tình với một quả phụ trong thôn, sau đó không thể không nhịn đau cưới người khác, bởi vì quả phụ đó mang thai!
Trước khi xảy ra chuyện này, thậm chí Trần Nguyệt Thăng còn tặng lễ hỏi một trăm đồng cho Điền Tĩnh và mua cho cô ta một chiếc xe đạp!.