Khuôn mặt của Cố Chí Phượng trầm xuống, trong lòng ông ấy đã có chút hối hận, sớm biết vậy thì bọn họ đã không nên tới đây và con gái của ông ấy cũng không vô duyên vô cớ bị khinh bỉ như thế.
Vẻ mặt Cố Thiên Phượng và Cố Ngân Phượng xấu hổ, mặc dù hai người bọn họ không tính là đào đất kiếm ăn, nhưng ở đây có nhiều người như vậy, hai người bọn họ cũng chỉ có thể xem như là người làm công có thân phận hèn mọn mà thôi.
Bọn họ luôn cảm thấy lời này cũng giống như là đâm bản thân vậy.
Nhiếp Bội Lan cũng nghe thấy tiếng động, bà ta quay đầu nhìn về phía con gái của mình, có chút không vui nhíu mày lại.
Cố Tiểu Tây cũng được xem là người có miệng lưỡi sắc bén, không phải là một đối tượng dễ bắt nạt.
Hôm nay, mục đích chủ yếu của bà ta là mời Chu Phong ăn cơm, chứ không muốn mọi việc trở nên phức tạp.
Đỗ Yên Vân ngồi ở một bên lại vỗ tay, lớn tiếng phụ họa nói: "Chị, Cố Tiểu Tây nào có công việc gì đâu? Mỗi ngày, cô ta đều tham gia lao động tập thể ở nông thôn, kiếm được công điểm để nuôi sống mình, còn dám nói là công việc sao?"
Trong giọng nói của cô ta còn chứa cả sự khịt mũi coi thường, hận không thể nghiền nát Cố Tiểu Tây thành cát bụi.
Chu Dung Dung ném cho Cố Tiểu Tây một cái ánh mắt áy náy, cô ấy cũng không ngờ rằng mình chỉ hỏi một câu đơn giản thôi mà cũng làm cho cô phải khó xử nhiều đến thế.
Hai chị em Đỗ Yên Nhiên và Đỗ Yên Vân này thật sự không phải là người tốt gì mà.
Cố Chí Phượng nhịn không được, đứng lên nói: “Bé à, chúng ta đi."
Ông ấy muốn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với những anh chị em của mình, nhưng không có nghĩa là ông ấy có thể khoan nhượng để người ngoài khi dễ con gái của mình.
Sau khi gọi Cố Tiểu Tây, ông ấy lại quay đầu nhìn về phía Nhiếp Bội Lan: "Chị cả, nhiều năm như vậy, tôi thấy chị cũng không có dạy con mình cho tốt."
Sắc mặt của Nhiếp Bội Lan đen kịt như đáy nồi, bà ta chỉ cảm thấy mọi người nhìn mình bằng ánh mắt hơi khác thường.
Tâm tư của Đỗ Yên Vân nông cạn, cô ta vừa nghe thấy mình bị mỉa mai, lúc này cô ta đã đứng lên, chỉ vào mũi của Cố Chí Phượng, mắng chửi: "Ông nói cái gì? Đồ nông dân thối! Để ông tới đây ăn bữa cơm, ông thật sự cho rằng bản thân đã cắt mất rễ hành rồi ư?"
Nhiếp Bội Lan có chút đau đầu, trong lòng bà ta biết là bữa cơm hôm nay xem như ăn không yên ổn rồi.
Tròng mắt của bà ta liếc nhìn Chu Phong, bà ta lại phát hiện ra sự chú ý của ông ta cơ bản không đặt ở trên người cô con gái ăn chơi lêu lỏng của bà ta, mà là...
Nhiếp Bội Lan ngẩng đầu nhìn về phía Cố Tiểu Tây, con mắt bà ta hơi nheo lại, lộ ra sự dò xét.
Bà ta chợt phát hiện trước kia mình đã xem thường cô cháu gái này rồi.
Mặc dù cô có rơi vào trung tâm của vòng xoáy dư luận, đủ mọi lời chửi rủa thô tục rơi xuống, nét mặt của cô chẳng có chút thay đổi nào cả.
Ngược lại, cô lại tỉnh táo như người đang ở ngoài cuộc vậy.
Có điều, sự bình tĩnh này trở nên sắc bén hơn sau khi Đỗ Yên Vân mắng Cố Chí Phượng.
Cô đặt mạnh cái ly tráng men ở trong tay xuống mặt bàn, cánh môi nở một nụ cười nhưng lời nói ra lại sắc như dao: "Cô nói cái gì? Đồ nông dân thối sao? Đỗ Yên Vân, xem ra cha của tôi nói không sai, sự giáo dưỡng của cô thực sự đáng lo ngại mà."
"Từ cổ chí kim, có ai sống qua ba đời tới nay mà mà không phải là đồ nông dân thối như lời trong miệng cô nói đâu chứ? Tổ tiên của ai mà không phải dựa vào việc đào đất để kiếm ăn đâu? Xem thường nông dân, vậy cô chớ ăn cơm.
Nếu cô thật sự cao thượng như vậy, sao cô không lấy sợi dây thừng tự treo cổ mình luôn đi nào?"
"À, tôi quên mất, không cần đếm tới đời thứ ba, chỉ cần đếm tới đời thứ nhất thôi.
Mẹ của cô chính là do địa chủ nuôi lớn, người ta đều nói là địa chủ bóc lột nông dân.
Có lẽ là những lời nói coi thường dân thường của cô là được di truyền từ mẹ của mình nhỉ?"
Lời này vừa mới nói ra, toàn bộ bầu không khí trong tiệm cơm Quốc Doanh cũng có thể nghe được cả tiếng cây kim rơi..