Cố Tiểu Tây FULL


Sắc mặt của Nhiếp Bội Lan tái nhợt lại chuyển sang đỏ, đỏ lại chuyển sang trắng.
Điều mà bà ta hận nhất chính là xuất thân lai lịch của mình.

Bây giờ, nó lại bị Cố Tiểu Tây dửng dưng vạch trần ra như thế.

Bà ta có cảm giác như bản thân bị nướng ở trên lửa, sát khí tràn ngập muốn giết người.

Nếu câu nói cuối cùng bị lan truyền ra ngoài, nó sẽ gây ảnh hưởng đến sự nghiệp của Đỗ Kim!
Đồ đê tiện này khá lắm.

Bà ta không nên để cho cô tới đây để bị cô bắt sống mà!
Chu Dung Dung ngửa đầu, khuôn mặt của cô ấy sùng bái nhìn Cố Tiểu Tây.

Nếu cô ấy cũng có sự quyết đoán như thế, vậy thì trước kia cô ấy cũng sẽ không bị người khác chế giễu vì thân hình mập mạp của mình rồi, xem ra điều mà cô ấy phải học còn rất nhiều.
Dù sao thì Đỗ Yên Vân cũng còn trẻ, sau khi cô ta nghe được những lời này, trái tim của cô ta bắt đầu đập thình thịch, làn da từ cổ đến mặt đều đỏ lên như sắp nhỏ máu vậy.

Cô ta chú ý đến tới ánh mắt khiển trách của những người xung quanh, cô ta cũng chỉ có thể lắp bắp nói: "Tôi...!Tôi không có...!Không phải, không phải..."
Nhiếp Bội Lan nghe không vô, bà ta xua tay nói: "Đủ rồi, im ngay đi!"
Bà ta hít sâu một hơi, nhìn về phía Cố Tiểu Tây, gượng cười nói: "Tiểu Tây, chúng ta đều là người một nhà, sao cháu lại tức giận như thế chứ? Chị họ Yên Vân của cháu nói sai, tất nhiên là cô sẽ dạy dỗ nó lại.

Được rồi, ăn cơm thật ngon đi."
Nói xong, bà ta lại nhìn về phía Cố Chí Phượng đang đứng thẳng tắp, trong giọng nói mang mấy phần lạnh lùng: "Còn em nữa, lão tứ, ngồi xuống, đừng như con nít mà để cho khách phải chê cười."
Cố Chí Phượng cau mày, ông ấy không có ngồi xuống, mà chỉ nhìn về phía Cố Tiểu Tây.
Cố Tiểu Tây thở dài, cô cầm chai nước ngọt ở trên bàn lên rót một ly cho Đỗ Yên Nhiên, nói: "Có một chuyện mà cô nói đúng, đây thật sự là lần đầu tiên mà tôi uống nước ngọt.

Là nông dân nên uống không quen, nó ngọt ngào, không dễ uống bằng nước sôi để nguội chút nào."
Nói xong, Cố Tiểu Tây cười nhẹ một cái với Đỗ Yên Nhiên.
Cô buông chai nước ngọt xuống, phủi tay, đứng dậy đi ra ngoài, mỉm cười nói: "Đi thôi cha, hôm nay cũng không tính là uổng công đến đây một chuyến, tốt xấu gì cũng xem như chúng ta được biết sự khác nhau giữa quan chức trong Ủy ban cách mạng huyện và những người nông dân thấp kém như chúng ta.

Nói không chừng, con còn có thể viết một bài báo thật tốt và đăng bài nữa đấy, xem như đã có tài liệu rồi."
Bài báo? Đăng bài? Tài liệu?
Vẻ mặt của Nhiếp Bội Lan hơi thay đổi, mọi người đang ngồi cũng giật mình nhìn về phía Cố Tiểu Tây.
"Tiểu Tây! Cháu chờ một chút! Vừa nãy đều là hiểu lầm thôi.

Chúng ta là cô cháu ruột mà, có cái gì mà không bỏ qua được đâu chứ? Đừng tức giận mà.

Đến đây nào, cháu ngồi ở bên cạnh của cô đi." Nhiếp Bội Lan bước nhanh tiến lên giữ chặt lấy cánh tay của Cố Tiểu Tây, muốn kéo cô ngồi ở bên cạnh Chu Phong.
Chu Phong vui vẻ xem kịch, đáy mắt của ông ta lóe ra tia sáng mịt mờ.
"Không cần đâu, tôi còn phải quay về làm việc nữa." Cố Tiểu Tây mỉm cười, cô từ trong túi lấy ra thẻ đeo công tác ra đeo lên cổ.
Trên thẻ đeo công tác màu xanh lam có in vài chữ thật to Nhật Báo Quần Chúng, đi xuống một chút chính là chữ viết bằng bút máy, biên tập viên của tổ thứ ba, Cố Tiểu Tây.
Nhiếp Bội Lan quan sát thẻ đeo công tác ở trên cổ của cô, nét mặt của bà ta trở nên cực kỳ khó coi, hỏi: "Cháu thật sự làm việc ở Nhật Báo Quần Chúng sao?"
Vốn dĩ vừa nãy bà ta còn không hiểu ý trong câu nói của Cố Tiểu Tây, bây giờ bà ta hiểu rồi
Vậy mà cô lại trở thành nhân viên của Nhật Báo Quần Chúng sao? Dựa vào cô sao? Làm sao cô có thể vào được một cơ quan như vậy chứ?
Bỗng nhiên, Nhiếp Bội Lan nghĩ đến Lâm Cẩm Thư.

Bây giờ, bà ta đã gả cho Tần Vạn Giang, tất nhiên là địa vị của bà ta không thể so sánh nổi.

Đừng nhìn thấy Tần Vạn Giang chỉ là bí thư của công xã Hoàng Oanh, nhưng thủ đoạn của ông ta cũng không thấp đâu, cấp trên có người che chở cho ông ta.
Mấy chữ Nhật Báo Quần Chúng lại nhấc lên một đợt sóng khác.

Đây cũng không phải là nơi mà cá nhân có quan hệ có thể tùy tiện tiến vào.

Nếu như không có tài năng thực sự và kiến thức thực tế thì có vào cũng sẽ không ở lại được lâu dài.

Đây chính là một tổ chức Quốc Doanh nghiêm túc, không thể nhúng tay vào được.
Cố Tiểu Tây liếc qua ánh mắt nóng như lửa của Chu Phong, lại nhìn Nhiếp Bội Lan đang ở trước mặt mình, trong lòng cô cảm thấy buồn nôn.
"Bà Nhiếp, bà đã đổi tên đổi họ, vậy thì chúng ta xem như không còn là cô cháu.

Sau này, làm phiền bà gọi tôi là "Đồng chí Cố".

À đúng rồi, hồi bà còn nhỏ, ông nội của tôi đã tiêu không ít tiền cho bà.

Một khi bà đắc thế thì quên mất tất cả chẳng sót lại gì, thật sự rất bất hiếu mà.

Bà có rảnh nhớ là quay về nhà để thăm viếng và đốt một ít tiền giấy, có biết không?"
"Ngoài ra, hai đứa con gái của bà đã quen nói mà không lựa lời rồi.

Hôm nay, hai người đó đắc tội với một người sống ở nông thôn như tôi thì thôi vậy, nhưng ngày mai lại đắc tội đến quý nhân đến từ thủ đô, vậy thì làm sao bây giờ? Có thể bọn họ sẽ bị vạ miệng hay không đây?"
"Lời cũng đã nói đến nước này, tự giải quyết cho tốt đi."
Cố Tiểu Tây nhíu mày cười yếu ớt.

Sau khi hòa lẫn nước ở trong ao nước xong, cô và Cố Chí Phượng phủi mông một cái rồi rời đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui