Cố Tích Hoài nhíu mày, nghi ngờ nói: “Thật sự là như vậy sao?”
Đúng là anh ấy biết bà nội có rất nhiều trang sức bảo bối nhưng những thứ ấy đã sớm bị tịch thu, hơn nữa với tính cách trước đây của Cố Tiểu Tây, nếu thật có trang sức, nhất định sẽ trắng trợn khoe khoang với bọn họ!
Giọng điệu của Cố Tiểu Tây có chút buồn bực: “Anh ba lại nghi ngờ em sao? Nếu không anh cảm thấy tiền ở đâu ra? Chẳng lẽ từ trên trời rơi xuống? Cha có thể làm chứng cho em, đúng không cha?”
Cố Chí Phượng liên tục gật đầu, lại giơ tay đập Cố Tích Hoài một phát: “Chăm sóc Thiếu Đường cho tốt, đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
Cố Tích Hoài nhe răng trợn mắt đưa tay xoa xoa đầu, lầm bầm nói: “Không hỏi thì không hỏi, sao lại động tay động chân chứ? Quân tử động khẩu không động thủ đó hiểu không?”
Mắt hổ của Cố Chí Phượng trợn tròn, lại muốn ra tay, Yến Thiếu Đường lại thức dậy vào giờ phút quan trọng này.
Cô bé vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Cố Tiểu Tây đang bận rộn trong bếp, đôi mắt hoa đào xinh đẹp lấp lánh: “Chị…”
Xung quanh đều yên tĩnh, một tiếng “Chị” này của Yến Thiếu Đường cực kỳ rõ ràng, rơi vào trong tai mọi người cũng không thua gì sấm sét trên mặt đất.
Dù sao từ khi cô bé tới nơi này, vẫn chưa từng mở miệng nói chuyện, mọi người còn hoài nghi cô bé là một người câm.
Cố Tiểu Tây thì đã thành thói quen, mỉm cười tới ôm Yến Thiếu Đường: “Thiếu Đường thật giỏi, chị nấu cơm cho em ăn đây.”
Trong khoảng thời gian này được tưới nước giếng trong không gian mỗi ngày, cô bé ngày càng chuyển biến tốt đẹp một cách rõ ràng.
Cô bé đi nhà cầu đã tự mình cởi quần, cũng bắt đầu học mang vớ, gọi người, tất cả đều đang phát triển theo hướng tốt.
Giọng điệu Cố Tích Hoài có chút kích động nói: “Tiểu Tây, có phải Thiếu Đường đã khỏi rồi?”
Cố Tiểu Tây nghĩ nghĩ, lập lờ nước đôi nói: “Có lẽ vậy.”
Cô cũng không biết Yến Thiếu Đường có thể khôi phục tới mức độ nào, về sau có thể sống như người bình thường hay không.
Tuy nhiên cô sẽ không từ bỏ việc cho Yến Thiếu Đường sử dụng nước giếng, dù là mười năm, hay là hai mươi năm, tin rằng một ngày nào đó sẽ nhận được trái ngọt.
Mặc dù là một đáp án mơ hồ, nhưng mọi người vẫn rất phấn chấn.
Lúc này, Cố Chí Phượng bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, nghi hoặc nói: “Đúng rồi, lần trước cảnh sát tới thăm, nói Thiếu Đường tên...!tên Yến Thiếu Đường? Vì sao họ Yến? Bé à, có phải con biết con bé không?”
Tay Cố Tiểu Tây hơi khựng lại, cười nói: “Trước đây đã gặp qua.”
Vẻ mặt Cố Chí Phượng càng thêm nghi ngờ, kỳ quái nói: “Trước đây? Bao lâu trước đây? Sao cha chưa từng thấy? Nếu có cô bé xinh đẹp thế này trong mười dặm tám hương thì đã sớm truyền khắp nơi, cũng chưa nghe ai nói đến cả.”
Cố Tiểu Tây không muốn để ông ấy tiếp tục truy hỏi, bèn nói: “Được rồi, cơm chiên xong rồi, mọi người ăn cơm thôi.”
Yến Thiếu Ngu sớm muộn gì cũng sẽ tới, tâm tư của anh rất sâu, đối với bất kỳ ai cũng mang vẻ lạnh lùng xa cách ngàn dặm.
Nếu như không phải kiếp trước cô ma xui quỷ khiến mà đỡ cho anh một phát súng, chỉ sợ cũng không có nhiều chuyện sau này.
Cô thật lòng thích Yến Thiếu Đường, cũng hy vọng có Yến Thiếu Đường làm chất kết dính, để Yến Thiếu Ngu đối xử với cô khác một chút.
Đó là bộ giáp, ánh sáng duy nhất của cô trong suốt quãng đời mười năm thù hận còn lại..