Cố Tiểu Tây vào văn phòng, tháo găng tay và mũ xuống, Vạn Thanh Lam lập tức tiến lại gần, vẻ mặt hăng hái bừng bừng nói: “Tiểu Tây, buổi trưa chúng ta cùng nhau ra đầu đường ăn hoành thánh đi?”
“Được đó, nhưng cha tôi và anh tôi cũng tới, cô không ngại thì chúng ta cùng ăn.” Cố Tiểu Tây cười cười, ngồi xuống vị trí, hà hơi mấy cái vào lòng bàn tay, đợi thoáng chốc ấm lên thì bắt đầu vẽ bản thảo.
Vạn Thanh Lam vừa nghe, trong mắt thậm chí xẹt qua vẻ vui mừng: “Không ngại không ngại!”
Cố Tiểu Tây ngẩng đầu nhìn cô ấy, bắt được niềm vui trong đáy mắt cô ấy, cũng im lặng.
Có như thế nào cô cũng không ngờ, đồng nghiệp Vạn Thanh Lam nói nhiều kiêm nhiều chuyện của cô lại để ý đến anh cả Cố Đình Hoài, mà chuyện này còn phải nhắc đến từ một buổi sáng.
Ngày đó Cố Đình Hoài cũng giống như thường ngày, đưa cô đến công xã làm việc, vừa đưa cô vào phố Phúc Hậu chuẩn bị đi, xoay người đã đụng ngã một cô gái, chữ viết trong tay cô gái rơi đầy đất, Cố Đình Hoài vội vàng xin lỗi...
Mọi chuyện xảy ra hết sức mình thường, mà xét về quá trình cũng không có gì kịch tính, nhưng Vạn Thanh Lam lại cứ thế mà để ý đến Cố Đình Hoài.
Tính tình Cố Đình Hoài không có nhanh nhạy như Cố Tích Hoài, nhưng thành thật thành khẩn, là một người rất thích hợp kết hôn.
Hơn nữa với gen của nhà họ Cố, tuy nói Cố Đình Hoài không đẹp bằng Cố Tích Hoài, nhưng mày rậm mắt to, ở trong người bình thường cũng được coi là xuất sắc.
Vạn Thanh Lam vốn không phải là người có tính cách ngượng nghịu, có chút tâm tư thì cũng không che giấu.
Lúc đầu hỏi đến Cố Đình Hoài còn quanh co lòng vòng, hiện tại thì trực tiếp hỏi thăm luôn.
Kiếp trước Cố Đình Hoài chưa kết hôn, cũng không có người thích, cô cũng không biết rốt cuộc Vạn Thanh Lam có tính là duyên phận của anh ấy hay không.
Nhưng từ trước đến nay cô luôn chú trọng đến việc thuận theo tự nhiên, không thiên vị, cũng không ngăn cản.
Nếu như hai người có duyên phận thì sẽ đến với nhau, nếu không có duyên phận, cưỡng cầu cũng không có tác dụng gì.
Thoáng chốc đã tới trưa, lúc ăn cơm trưa, Vạn Thanh Lam vui mừng kéo cánh tay Cố Tiểu Tây đi ra ngoài.
Nhưng hai người vừa ra khỏi đơn vị thì đụng phải người chờ ở cửa.
Cố Tiểu Tây nhìn người nọ một cái, lại quay đầu nhìn nụ cười của Vạn Thanh Lam hơi cứng lại, có chút đau đầu.
“Tiểu Tây!” Diêu Mỹ Lệ vốn đang chờ ở cửa vừa nhìn thấy Cố Tiểu Tây thì mỉm cười vẫy vẫy tay.
Hôm nay cô ta mặc áo mới tinh, trên tóc còn bôi dầu hoa quế, vừa tới gần là có thể ngửi được mùi thơm xông vào mũi.
Cố Tiểu Tây mím môi cười cười: “Đẹp quá.”
Cô quên nhắc tới một chuyện, đó chính là mị lực của anh trai Cố Đình Hoài của cô không chỉ đơn giản hấp dẫn một mình Vạn Thanh Lam, Đây, Diêu Mỹ Lệ ở trước mắt này, không hiểu sao cũng dính vào, trở thành đối thủ nặng ký cho vị trí chị dâu cả.
Cố Tiểu Tây thở ra một hơi, hỏi: “Mỹ Lệ, cô đây là?”
Diêu Mỹ Lệ đỏ mặt, hết sức tự nhiên kéo lấy cánh tay kia của Cố Tiểu Tây: “Hôm nay là ngày lên chợ, chú Cố và anh cả Cố cũng sẽ tới phải không? Nhiều người náo nhiệt, vừa lúc chúng ta cùng đi dạo luôn.”
Quả nhiên.
Cố Tiểu Tây giống như một cái bánh quy kẹp nhân, ở trong lòng không ngừng hô tên Cố Đình Hoài, chỉ muốn giao hai củ khoai lang phỏng tay này cho anh ấy xử lý.
Tình tay ba luôn, kiếp trước anh cả cô chết quả thực oan uổng, diễm phúc này ai nhìn không hâm mộ?.