Trong lòng Cố Tiểu Tây khẽ động, người dẫn đường cho thanh niên trí thức, thanh niên trí thức chuyên nghiệp...
Cô vốn không thích nổi bật, nhưng mắt thấy có tin tức của Yến Thiếu Ngu thì không nhịn được bước ra khỏi đám người, hỏi: "Tổng biên tập, nhóm thanh niên trí thức đến rồi sao? Có bao nhiêu thanh niên trí thức được phân phối đến công xã Hoàng Oanh chúng ta? Bọn họ đến từ đâu vậy?"
Tuy hỏi như vậy, nhưng thật ra cô đã có thể xác định, Yến Thiếu Ngu thật sự đã tới công xã Hoàng Oanh.
Đời trước, Thôi Hoà Kiệt chính là dẫn đường cho thanh niên trí thức, làm chó săn cho những con em quyền quý đến từ thủ đô kia, lấy việc chà đạp tôn nghiêm con cái của những cán bộ cấp cao gặp rủi ro như Yến Thiếu Ngu làm vinh dự, chắc là đời này cũng không khác lắm.
Thôi Hoà Kiệt nhìn Cố Tiểu Tây một chút, ánh mắt có chút kỳ dị.
Lần trước, ở tiệm cơm quốc doanh, gã đã biết Cố Tiểu Tây này đi làm ở Nhật Báo Quần Chúng, không ngờ cô mới đến nơi này không lâu mà đã có thể tham gia vào hạng mục đón thanh niên trí thức thủ đô xuống nông thôn, người này không đơn giản.
Ngụy Lạc cười nói: "Những chuyện này thì để dẫn đường Thôi nói cho mọi người đi."
Thôi Hoà Kiệt khẽ gật đầu, đầu tiên là khách sáo lên tiếng chào hỏi mọi người, sau đó mới nói: "Lần này thống kê có tổng cộng chín mươi thanh niên trí thức đến huyện Thanh An, ba mươi người được phân phối đến công xã Hoàng Oanh.
Mà tôi phụ trách thanh niên trí thức thủ đô, tất cả có tám người, hai nữ sáu nam, tất cả bọn họ sẽ được chuyển xuống đại đội sản xuất Đạo Lao Tử."
Lưu Tường vô thức nhìn về phía Cố Tiểu Tây: "Đại đội sản xuất Đạo Lao Tử?"
Cô ta chán ghét Cố Tiểu Tây, nên đương nhiên cũng nghe ngóng chuyện của cô, biết cô đến từ đại đội này.
Thôi Hoà Kiệt xoa cằm nói: "Ừm, không sai.
Lần này tôi tới Nhật Báo Quần Chúng là do huyện sắp xếp, mời mọi người đi phỏng vấn những thanh niên trí thức đến từ thủ đô này, chụp một ít ảnh, vẽ một ít tài liệu rồi đăng lên báo."
Lưu Tường cắn cắn môi, có chút không vui.
Thanh niên trí thức đến từ thủ đô có thể được trong huyện coi trọng như vậy, chắc chắn phần lớn đều là con ông cháu cha.
Cô ta nghe nói, con ông cháu cha hút thuốc uống rượu đánh bài gì cũng làm, tính tình kiêu ngạo, không tử tế, sao có thể dễ đối phó?
Nghĩ như vậy, Lưu Tường cười nói: "Trong tay tôi còn có việc khác, sợ không rảnh tay.
Tôi nghe nói biên tập Cố đến từ đại đội sản xuất Đại Lao Tử, không bằng toàn quyền giao nhiệm vụ này cho cô ấy đi?"
Lông mày Ngụy Lạc hơi cau lại.
Lúc này Bùi Dịch cũng mở miệng: "Tôi đồng ý đi chụp ảnh cho nhóm thanh niên trí thức."
Bản thân anh ta chính là biên tập hình ảnh, không trốn được việc này, huống chi anh ta cũng muốn làm quen thanh niên trí thức đến từ thủ đô một chút, nói không chừng có thể kết được một thiện duyên.
Sắc mặt Lưu Tường bỗng nhiên thay đổi, gắt gao nhìn chằm chằm Bùi Dịch, không thể tin được anh ta không đứng về phía mình.
Bùi Dịch không nhìn cô ta, Lưu Tường vội vàng quay đầu muốn cứu vãn.
Nhưng Ngụy Lạc không cho cô ta cơ hội này, vỗ bàn nói: "Được! Nhiệm vụ này giao cho Tiểu Cố và Tiểu Bùi, mang theo cả Hoàng Bân Bân của tổ biên tập 3 nữa, ba người nhất định phải hoàn thành tốt nhiệm vụ này."
Thôi Hoà Kiệt giơ tay nhìn đồng hồ tay một chút, nói: "Sáng sớm ngày mai, nhóm thanh niên trí thức sẽ đón xe đến đại đội sản xuất Đạo Lao Tử, mọi người chờ ở cổng công xã rồi đi cùng theo luôn, chụp một chút phong thái của thanh niên trí thức xuống nông thôn."
Cả nhóm rời khỏi văn phòng với đủ loại suy nghĩ.
Đuôi lông mày Cố Tiểu Tây giãn ra, khóe môi nở nụ cười, không giấu được niềm vui.
Mấy người vừa đi đến cửa, Lưu Tường đột nhiên bùng nổ: "Bùi Dịch! Anh có ý gì hả? Anh biết rõ là em không muốn đi mà còn làm trái ý em.
Anh nói đi, có phải chính anh muốn nhân cơ hội này để ở cùng cô ta hay không?"
Vừa nói, Lưu Tường vừa chỉ tay về phía Cố Tiểu Tây.
Cố Tiểu Tây chỉ coi như không nhìn thấy gì, cứ thế rời đi.
Sắc mặt Bùi Dịch có chút khó coi, hất tay Lưu Tường ra: "Đều là vì công việc, em đừng gây sự lung tung."
Nói xong, anh ta cũng bỏ đi, Lưu Tường dậm chân, khóc sướt mướt chạy đi cáo trạng..