Cố Tiểu Tây FULL


Yến Thiếu Ngu trầm mặc một lát, anh nhanh chân đi tới ngôi nhà mà người đàn ông trung niên vừa mới chỉ.
Hiển nhiên là cả nhà bí thư chi bộ đang ngủ, bên trong căn nhà tối đen như mực.
Cố Tiểu Tây để Yến Thiếu Ngu đi gõ cửa, sau đó hét to trước cửa căn nhà mà người đàn ông trung niên vừa mới chỉ.

Không lâu sau, một người đàn ông khoảng chừng năm mươi tuổi khoác quần áo lên bước ra ngoài, trong tay của ông ta còn xách theo đèn dầu nữa.
Ông ta có mắt lác và mũi tẹt, thoạt nhìn trông ông ta không giống người đứng đắn, để lại ấn tượng đầu tiên cũng không phải là quá tốt.
Ông ta nhíu mày nhìn Yến Thiếu Ngu một chút hỏi: "Hai người là người của đại đội sản xuất Đại Lao Tử sao?"
Lúc ngẩng đầu lên, ông ta trông thấy Cố Tiểu Tây đang tựa lên bả vai của Yến Thiếu Ngu.

Dưới ánh đèn dầu hắt xuống, gương mặt của Cố Tiểu Tây như vẽ, môi hồng răng trắng, mang theo vẻ xinh đẹp hơi quyến rũ một chút.

Người đàn ông sững sờ, ánh mắt cũng hơi nhìn chằm chằm vào cô.
Ông ta chưa từng trông thấy một nữ đồng chí xinh đẹp như thế!
Cố Tiểu Tây đối ánh mắt như vậy có chút chán ghét, nàng thần sắc lạnh xuống, đem mình che đậy tại Yến Thiếu Ngu sau lưng, nói ra: "Ông chính là bí thư chi bộ của đại đội Liễu Chi sao? Chúng tôi là người ở trong đại đội sản xuất Đại Lao Tử."
Ngược lại, người đàn ông cũng không thèm để ý chút nào tới vẻ lạnh nhạt của Cố Tiểu Tây, nói: "Ha ha, hai người mau vào trong nhà đi, vào nhà đi."
Yến Thiếu Ngu nhìn vẻ mặt hèn mọn của bí thư chi bộ của đại đội Liễu Chi, anh nhướng mày, bên trong cặp mắt đào hoa chứa đầy sự lạnh lẽo.
Lúc anh sắp nổi giận, Cố Tiểu Tây nhéo vai của anh.
Bọn họ còn có chuyện muốn nghe ngóng, không cần thiết phải trở mặt với người ta bởi vì cơn tức giận nhất thời.
Yến Thiếu Ngu hiểu ý của cô, toàn thân anh cứng đờ.

Anh hiểu cô chịu đựng loại người này là vì mình, cảm xúc trong lòng anh nhất thời trở nên phức tạp, một sự chua chát nhè nhẹ dâng lên.

Ánh mắt của anh lóe lên một tia lo lắng, quả thực là anh đã đè nén ngọn lửa giận ở trong lòng xuống.
Hai người đi vào nhà, người đàn ông cũng đi theo sát ở phía sau.
Một chiếc đèn dầu nho nhỏ đã chiếu sáng bên trong căn phòng, người đàn ông nói: "Tôi là bí thư chi bộ của đại đội Liễu Chi, Lý Vệ Đông, hai người gọi tôi là bí thư chi bộ Lý là được.

Nhìn dáng vẻ này của hai người, mấy ngày nay hai người đã chịu không ít khổ cực ở trên núi, đúng không?"
Lúc đang nói chuyện, thỉnh thoảng ánh mắt của Lý Vệ Đông lại đảo qua trên người Cố Tiểu Tây.
Cơ thể của Yến Thiếu Ngu càng trở nên cứng đờ hơn, ngực giống như là bị cái gì đó chặn lại vậy, hít thở không thông, đáy mắt cũng đỏ lên.
Không đợi cho hai người kịp mở miệng, Lý Vệ Đông lại cười ha ha nói tiếp: "Như thế này đi.

Mấy ngày nay, hai người cứ ở lại nhà của tôi nghỉ ngơi đi.

Chờ sau khi khôi phục lại thể lực và hoàn toàn khỏe lại, tôi tôi sẽ cho người đưa hai người quay về, thế nào?"
Giọng điệu của Yến Thiếu Ngu lạnh lẽo và cứng rắn nói: "Không cần."
Nghe thấy vậy, mặt của Lý Vệ Đông có chút khó coi.

Ông ta nhiệt tình tiếp đãi bọn họ như vậy, vậy mà hai người lại có thái độ đó sao?
Ông ta đã quen ngang ngược ở trong đại đội Liễu Chi rồi.

Vẻ mặt của ông ta lập tức trở nên hung ác nham hiểm, ánh mắt đều trở nên có chút ác ý.
Trong đầu Cố Tiểu Tây còn đang lo lắng cho Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly, cô không muốn gây chuyện thị phi nên nói: "Bí thư chi bộ Lý, chúng tôi đã mất tích suốt mấy ngày nay, người trong nhà cũng sốt ruột lo lắng.

Ngày mai, chúng tôi sẽ chuẩn bị quay về."
Nghe mỹ nhân mở miệng nói như thế, cảm xúc của Lý Vệ Đông dịu lại, nói: "Đừng, nghỉ ngơi mấy ngày đi, hai người đến đại đội Liễu Chi chúng tôi làm khách cũng tốt, chúng too đều là người hiếu khách!"
Hiếu khách sao? Nghĩ đến người đàn ông trung niên vừa mới bài xích tiếp đón bọn họ, có thể từ đó nhận ra bọn họ không có lòng hiết khách gì cả.
Ánh mắt của Cố Tiểu Tây lóe lên, cô nói: "Cảm ơn lòng tốt của bí thư chi bộ Lý, đúng lúc tôi có chuyện muốn tìm hiểu rõ."
Lý Vệ Đông vỗ nhẹ vào ngực, bày ra dáng vẻ dễ nói chuyện: "Chuyện gì vậy? Cô nói đi!"
Nụ cười trên khóe môi của Cố Tiểu Tây lặng lẽ biến mất, nói ra: "Bí thư chi bộ Lý, tôi vừa mới nghe người ta nói là thanh niên trí thức trong đại đội của ông đã bị thương, đúng không? Người đàn ông của tôi cũng là thanh niên trí thức xuống nông thôn, anh ấy vừa nghe tới chuyện này nên muốn hỏi thăm một chút, xem thử có thể giúp đỡ được cái gì hay không."
Trong lúc nói chuyện, trên mặt Cố Tiểu Tây giả vờ bày ra vẻ tò mò.
Trông cái người Lý Vệ Đông này cũng không giống như người tốt, cô cũng phải cẩn thận một chút, không có trực tiếp để lộ ra chuyện về Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly.
Nghe thấy vậy, Lý Vệ Đông nhíu mày nhìn Yến Thiếu Ngu, thanh niên trí thức của đại đội sản xuất Đại Lao Tử sao?
Nhưng ông ta có nghe nói lúc này thanh niên trí thức có thân phận lớn từ thủ đô tới đây đều đã được chia vào đại đội hết rồi, người này cũng vậy sao?
Nghĩ như vậy, tâm tư của Lý Vệ Đông mới dịch chuyển ra khỏi người Cố Tiểu Tây, trong lòng ông ta cũng đề cao cảnh giác hơn.
Ông ta khách sáo nói: "Không có chuyện gì đâu, chỉ là một vết thương nhẹ thôi, bác sĩ trong đội cũng đã kiểm tra qua rồi.

Ngày mai, hai người sẽ quay về đúng không? Không cần hỗ trợ gì đâu, đại đội Liễu Chi nhiều người như vậy thì có cái gì để giúp đâu chứ.

Không thể làm trì hoãn hai người được."
Lời nói này vừa mới nói ra, trái tim của Cố Tiểu Tây đập lệch một nhịp.
Vừa rồi, Lý Vệ Đông này còn nghĩ ra mọi cách để giữ cô lại.

Lúc này, ông ta lại thay đổi muốn đuổi bọn họ đi, không muốn để cho bọn họ nhúng tay vào chuyện của điểm thanh niên trí thức.

Có vấn đề, trong chuyện này chắc chắn là có gì đó mờ ám!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui