Trong chớp mắt, đôi mắt Yến Thiếu Ngu sâu thẳm, trong mắt có gợn sóng, không biết anh đang suy nghĩ gì.
Cố Tiểu Tây vỗ vỗ lưng Yến Thiếu Ly, cô nhẹ giọng nói: "Không cần cảm ơn, chỉ cần mọi người đều khỏe mạnh là tốt rồi.
"
Trong lòng cô rất rõ ràng, chỉ cần Yến Thiếu Ương, Yến Thiếu Ly và Yến Thiếu Đường khỏe mạnh, vậy Yến Thiếu Ngu cũng hạnh phúc, như vậy là đủ rồi.
Có lẽ, đây là yêu ai yêu cả đường đi lối về?
Lôi Nghị và Uông Tử Yên liếc nhìn nhau, người sau nói: "Anh cả Yến, mọi người nghe nói Thiếu Ương bị thương nên mới đến đây sao? Vậy mọi người có báo cáo đại đội không? Rốt cuộc chúng ta có thể rời khỏi đại đội Liễu Chi không?"
Cố Tiểu Tây nhìn về phía Uông Tử Yên, cô ấy cắt tóc ngắn, là một cô gái ngay thẳng chính trực.
Cô lại đánh giá hai người đồng hành khác của Yến Thiếu Ương và Yến Thiếu Ly, một người chính là một thanh niên vừa mở cửa, nhìn không lớn lắm, có lẽ gần bằng tuổi cô, mười tám mười chín tuổi, vẻ mặt non nớt.
Người kia! Cố Tiểu Tây vừa nhìn thấy thì hơi ngạc nhiên.
Cô thật sự không biết cô gái kia, nhưng ngoại hình của cô ấy không giống người bình thường, có lẽ là mắc bệnh bạch tạng, tóc và làn da đều có màu sáng, nhìn kỹ thì thấy lông mi và lông mày đều có màu trắng, trên mặt có một ít tàn nhang.
Cô gái kia phát hiện Cố Tiểu Tây đang nhìn mình, cô ấy tự ti cúi đầu, rụt vào trong một góc.
Thoạt nhìn cô giống như trời xanh, loại người có bối cảnh không thích góp vui với mọi người, thế nhưng hoàn toàn khác cô gái kia, cô ấy là bởi vì ngoại hình khác thường, trong lòng tự ti, sợ ánh mắt đánh giá của người khác nên mới nhát gan, yếu đuối như vậy.
Rõ ràng Yến Thiếu Ngu không phải người thích giúp đỡ người khác, anh nghe Uông Tử Yên nói xong, cũng không thèm phản ứng.
Cố Tiểu Tây nhìn mấy người họ, cô hỏi: "Có phải bí thư chi bộ đại đội Liễu Chi có vấn đề đúng không?"
Đề tài này quá nặng nề, khiến bầu không khí trong phòng ngột ngạt.
Yến Thiếu Ly là người bộc trực, không có đầu óc, bởi vì Yến Thiếu Đường và Yến Thiếu Ngu nên cô ấy đã coi Cố Tiểu Tây là người thân, lúc này cô ấy cũng không giấu diếm, nói: "Lý Vệ Đông là một người rất ghê tởm!"
Cố Tiểu Tây nhíu chặt my, cô nhìn Yến Thiếu Ly.
Bốn anh em nhà họ Yến đều có vẻ bề ngoài ưa nhìn, Yến Thiếu Ly là một cô gái mười tám tuổi, mắt hạnh môi đỏ mọng, ngũ quan xinh đẹp.
Mặc dù cô ấy không giống Yến Thiếu Ngu, nhưng ở trong đại đội Liễu Chi xa xăm này, tuyệt đối được xem như là một tiên nữ.
Cố Tiểu Tây nhớ đến ánh mắt đáng khinh Lý Vệ Đông vừa nhìn mình, thì cô biết trong khoảng thời gian này Yến Thiếu Ly sống không tốt.
Rõ ràng Yến Thiếu Ngu cũng nhận ra điều ấy, mặt anh nhăn lại, anh lạnh lùng nói: "Ông ta làm gì?"
Yến Thiếu Ly còn chưa kịp mở miệng, Yến Thiếu Ương đã nói: "Khi bọn em vừa ngồi xe đến nơi này, biểu hiện của Lý Vệ Đông khá tốt, còn mời bọn em đến nhà ông ta ăn uống, nhưng chưa đến hai ngày đã lộ nguyên hình, em mới biết được ông ta có chủ ý với Thiếu Ly.
"
Yến Thiếu Ương nhắc tới chuyện này, cậu ấy tức giận đến run rẩy, mỗi khi nhớ lại chuyện đó, quả thật hận đến bốc cháy nội tạng.
Sau đó, Yến Thiếu Ương đều nói ra những chuyện xảy ra khi bọn họ đến đại đội Liễu Chi.
Sau khi nghe xong, Cố Tiểu Tây không chỉ rùng mình, trong lòng thầm than, thật sự trên thế gian nơi nơi đều là bóng tối, ác ma có khắp mọi nơi trên nhân gian.
Trên thế giới này, ngoại trừ những bí thư chi bộ già như Vương Phúc có thái độ phục vụ nhân dân, thì còn có những người như Lý Vệ Đông, thái độ lệch lạc, bí thư chi bộ một tay che trời, mà đại đội Liễu Chi cũng không còn đơn giản như trong quá khứ họ biết.
.