Nghe anh hỏi vậy, vẻ mặt Cố Tiểu Tây hơi giật mình, cô hơi ngước mắt lên, kia vẫn là gương mặt lạnh lùng xinh đẹp như cũ, nhưng mà đêm nay có chút khác biệt, không còn lạnh lùng thờ ơ ngày xưa, mà có chút cảm xúc gì đó mông lung mù mịt.
Bàn tay anh khô ráo và ấm áp như mọi khi, rất khác với sự lạnh lùng của anh, nhưng sự chủ động của anh là điều cô không ngờ tới.
Cố Tiểu Tây rũ mắt nhìn tay hai người một chút, lại ngẩng đầu lên nhìn Yến Thiếu Ngu một chút, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kỳ quái, cô muốn nói gì đó để xoa dịu bầu không khí, nhưng lại sợ âm thanh hơi lớn sẽ phá vỡ dũng khí đột nhiên xuất hiện của anh.
Cô biết trên lưng anh đang mang rất nhiều gánh nặng, nhiều đến nỗi anh không có thời gian đi cân nhắc những chuyện khác.
Cảm xúc đêm nay của anh rất khó hiểu, dường như rất muốn bày tỏ tình cảm của mình, nhưng vẫn không muốn nói.
Yến Thiếu Ngu nắm chặt tay Cố Tiểu Tây, cảm giác hơi lạnh giống như một khối băng tan chảy.
Lúc cô ngước mắt nhìn lên, anh thấy đôi mắt mèo trong veo của cô mở to, như thể cô không thể tin được, biểu cảm trên khuôn mặt vô cùng phong phú.
Trong phút chốc, trái tim anh mềm nhũn, lại có cảm giác buồn cười, anh biết cô đang suy nghĩ gì, nhưng mà cũng không phải đột ngột, cũng không phải nhất thời xúc động, có lẽ Cố Tiểu Tây mưu đồ tiếp cận đã lâu, nhưng anh nghiêm túc.
Yến Thiếu Ngu hạ mắt xuống, nhìn lông mi run rẩy của Cố Tiểu Tây, giọng nói anh lành lạnh: "Lạnh không?"
Cố Tiểu Tây chỉ cảm thấy đầu óc mình đang ong ong, cô vừa mừng vừa sợ, chậm nửa nhịp tựa như nhìn về phía anh: "Hả? Cái gì?"
Cô vừa dứt lời, đã bị ôm vào trong lồng ngực ấm áp dễ chịu, Yến Thiếu Ngu ôm eo thon của cô, đầu tựa vào cổ cô, hình như anh có chút mệt mỏi, lại như thỏa hiệp: "Cố Tiểu Tây, anh nghiêm túc.
"
Cố Tiểu Tây khẽ ngửi hương vị mát lạnh trên người anh, nghe những lời trầm thấp bên tai, chóp mũi đột nhiên chua xót.
Cô đưa tay ôm lại anh thật chặt, giống như đang ôm lấy một cây cỏ cứu mạng, đôi mắt bị hơi nóng bao phủ, môi đỏ lại nổi lên ý cười, từ cơ thể đến trái tim cô đều trở nên ấm áp, đây là sự viên mãn mà cô đã chờ đợi từ lâu.
Đôi mắt dài của Yến Thiếu Ngu hơi khép, anh nói khẽ: "Trước kia anh có rất nhiều việc phải làm, không có thời gian, cũng không có hứng thú suy nghĩ đến chuyện tình cảm, nhưng bây giờ đã nghĩ đến, anh sẽ đặt em vào những chuyện cần cân nhắc trong tương lai.
"
Sau khi nhẹ giọng thì thầm, anh không đợi Cố Tiểu Tây phản hồi, Yến Thiếu Ngu đã ngẩng đầu lên khỏi vai cô.
Anh đưa tay nhẹ nhàng nắm cằm của cô, khiến cô ngẩng đầu lên, hai người hai mắt nhìn nhau.
Khuôn mặt anh vô cảm, đôi mắt sâu thẳm đầy u ám, giọng nói lạnh lùng có chút bướng bỉnh: "Cố Tiểu Tây, có lẽ trong mắt em, anh giống như con muỗi, em như tơ nhện, nhưng bây giờ anh nghiêm túc, mọi thứ tùy thuộc vào em.
"
Cố Tiểu Tây không hề sợ hãi chút nào, nghe thấy sự lạnh lẽo chảy trong giọng nói của anh, cô nâng đôi môi đỏ lên.
Cô vươn tay nắm chặt ngón tay anh, thoát khỏi sự kìm kẹp của anh trên cằm cô, nhón chân nhẹ, đôi môi đỏ in trên đôi môi mỏng của anh, một cái chạm hơi mát giống như chuồn chuồn lướt nước.
Cô vòng tay qua cổ anh, trán áp vào trán anh, môi và răng của hai người chỉ cách nhau chưa đầy một centimet, giọng nói của cô vô cùng thành kính: "Yến Thiếu Ngu, anh không phải con muỗi, em cũng không phải tơ nhện, anh là cứu rỗi duy nhất của em ở cả kiếp trước và kiếp này.
"
Nghe cô nói vậy, toàn thân Yến Thiếu Ngu chấn động.
Đôi mắt đen như mun của anh nhìn thẳng vào cô, trong giây lát, anh không biết phải phản ứng lại cô như thế nào.
Cố Tiểu Tây lại bỗng nhiên cười một tiếng, cô nghiêng đầu, nhỏ giọng nói: "Vậy anh không sợ em là tội phạm giết người sao? Em giết Điền Tĩnh.
".