Không gian Tu Di thật sự nghịch thiên, có một bảo bối như thế này, chẳng trách kiếp trước Điền Tĩnh có thể có được thành tựu như vậy.
Cố Tiểu Tây kéo kéo khóe môi, mang tất cả đồ đạc trở về nhà tranh, rồi cầm lấy “Tiền tiết kiệm” của chính mình.
Phiếu lương thực tạm thời không tính, số tiền tổng cộng là hơn ba trăm.
Từ sau khi vào làm ở Nhật Báo Quần Chúng, cô đã rất lâu rồi không có đến chợ đen, tốc độ kiếm tiền đương nhiên cũng giảm, mà chỉ dựa vào tiền lương, cũng rất khó tiết kiệm được tiền.
Tính toán thời gian, còn phải nhiều năm nữa mới cho phép buôn bán, núi vàng mà cô đang giữ lại không có cách nào để tận dụng.
Cố Tiểu Tây thở dài, đặt tiền xuống, rời khỏi không gian Tu Di.
Cô duỗi thắt lưng, nằm xuống chuẩn bị ngủ, lại nghĩ đến một năng lực mới sau khi không gian được dung hợp.
Vừa mới suy nghĩ, trên tay đã có thêm một trái ngô tươi mới, lá ngô xanh mơn mởn, lột ra nhìn xem bên trong thấy những hàng ngô đầy đặn.
Cố Tiểu Tây hài lòng mỉm cười, ngón tay khẽ cử động, bắp lại biến mất khỏi tay cô.
Sau khi không gian dung hợp, lợi ích cô nhận được là không gian siêu to.
Năng lực chữa trị siêu mạnh thì không cần phải nói, còn có một tác dụng khác rất thiết thực, đó là cô không cần tiến vào không gian mới có thể lấy được đồ vật.
Độ cong trên khóe miệng Cố Tiểu Tây sâu hơn, nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Ngày mai còn phải đến điểm thanh niên trí thức, nếu đã trở lại thì công việc biên tập ở Nhật Báo Quần Chúng cũng phải làm.
Bởi vì cái gọi là làm một nghề yêu một nghề, trước mắt mà nói, chuyện công việc không thể trì hoãn.
Tuy rằng tiền kiếm không được nhiều lắm, nhưng có được danh tiếng tốt.
Hơn nữa cô còn muốn lấy được công việc làm thơ cổ kia, nói không chừng còn có thể mượn điều này để tiến thêm một bước.
Ngày hôm sau, Cố Đình Hoài rón rén rời giường, ra sau nhà cuốc đất.
Lúc anh ấy trở về thì thấy Cố Tiểu Tây đã làm bữa sáng: “Sao dậy sớm thế?”
Cố Tiểu Tây mỉm cười, múc cháo trong nồi ra, đưa cho Cố Đình Hoài: “Còn phải đến điểm thanh niên trí thức, hai ngày trước bị mắc kẹt thì không nói, trở về cũng phải bắt đầu bận rộn, chuyện công việc đã trì hoãn vài ngày rồi.”
Cố Đình Hoài mím môi, không nói gì nữa.
Hai anh em ngồi bên cạnh bàn, ăn cháo gạo tẻ thơm ngào ngạt, cùng với dưa muối và bánh trứng chiên, bữa sáng vô cùng đơn giản.
Cố Tiểu Tây uống một ngụm cháo, nói: “Anh cả, đợi lát nữa em đến điểm thanh niên trí thức, chờ Thiếu Ly và Thiếu Đường thức dậy, anh lại giúp bọn họ hâm nóng bữa sáng nhé.
Cơm trưa thì chờ em trở về làm cho, buổi chiều anh lại mang cơm đến bệnh viện huyện.”
Cố Đình Hoài gật đầu: “Được, nhưng mà hai ngày nay nhóm thanh niên trí thức rối tung rối mù, chỉ sợ em đến cũng không có công việc gì?”
Cố Tiểu Tây nhướng mày: “Rối tung rối mù?”
Nghĩ lại, mấy ngày nay Tống Kim An và Yến Thiếu Ngu không có ở đây, e là Thôi Hòa Kiệt dù muốn nịnh bợ cũng không tìm được người, mấy người khác thì ngày thường lại xem Tống Kim An như là trụ cột của mình.
Mà người này cả ngày ở trong bệnh viện, nhóm thanh niên trí thức không rối tung mới là lạ.
Nhưng công việc của cô cũng không phải là chăm lo cho thanh niên trí thức, nên không có vấn đề gì.
Cố Đình Hoài cau mày nói: “Vậy em cẩn thận một chút, có chuyện gì cần giúp thì quay lại tìm anh.”
Cố Tiểu Tây gật đầu, ăn xong bữa sáng thì ra ngoài đi đến điểm thanh niên trí thức.
Sáng sớm, các xã viên của đại đội đã sôi nổi khiêng cuốc, vác sọt lên núi đào củ đậu.
Khi Cố Tiểu Tây đi tới điểm thanh niên trí thức, nhóm thanh niên trí thức đang ăn sáng.
“Đồng chí Cố? Cô thật sự đã trở về!” Bùi Dịch vừa nhìn thấy Cố Tiểu Tây đã lập tức đứng lên, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng.
Dù sao đi nữa, hai người bọn họ cũng là đồng nghiệp, là những người duy nhất khác biệt so với nhóm thanh niên trí thức.
Cố Tiểu Tây gật gật đầu, khách sáo nói: “Ừ, đã trở lại.”
Hoàng Thịnh và đám Vu Kiến Quốc liếc Cố Tiểu Tây một cái rồi trợn mắt, ăn bữa sáng từng ngụm từng ngụm, không để ý tới.
Cố Tiểu Tây cũng không thèm để ý, ôm bảng vẽ ngồi ở ngưỡng cửa, rất nhanh đã cầm bút tiến vào trạng thái..