Ngưu Tấn vừa rời đi thì phòng bệnh lại trở nên lặng ngắt như tờ một cách đột ngột.
"Anh Yến, cảm ơn anh, thật sự rất cảm ơn anh.
" Một lát sau, Uông Tử Yên trịnh trọng vái chào Yến Thiếu Ngu một cái, trong giọng nói mang theo tiếng nức nở vì sung sướng, nhưng cũng ẩn chứa sự xin lỗi, nếu không phải vì bọn họ thì anh cũng không cần động tay động chân.
Yến Thiếu Ngu lắc lắc đầu, anh chần chờ trong một cái chớp mắt rồi ngoái đầu nhìn về phía Cố Tiểu Tây.
Cô rũ mắt xuống, giống như là đang nhìn mũi chân của mình hoặc giống như là đang thả trôi chính mình, cả người cô có chút lơ đãng không tập trung nhưng ai nấy đều có thể thấy trong giờ phút này tâm trạng của cô không được tốt.
Nhóm người Lôi Nghị, Uông Tử Yên thấy thế thì tự hiểu ý, im lặng không nói.
Yến Thiếu Ương vừa vui sướng khi bạn của mình không cần trở về ổ sói, nhưng lại bất đắc dĩ vì anh cả và chị dâu cả nhà mình sắp chia ly, cậu ấy ho nhẹ một tiếng, nói: "Anh, em muốn nói riêng vài câu với mấy người Lôi Nghị bọn họ, hay là anh dẫn chị Tiểu Tây ra ngoài đi dạo đi?"
Yến Thiếu Ngu khẽ ừ một tiếng, cất thư giới thiệu vào rồi kéo Cố Tiểu Tây rời khỏi phòng bệnh.
Uông Tử Yên nhìn cánh cửa đã được khép lại, quay đầu lại nhìn Yến Thiếu Ương một cái, lo lắng hỏi: "Chắc là không có việc gì nhỉ?"
Kim Xán nhỏ giọng nói: "Anh Yến phải rời khỏi huyện Thanh An, nhất định chị Cố sẽ không vui.
"
Lôi Nghị thở dài, không biết nên nói cái gì, chỉ nắm tay Kim Xán thật chặt, điều khó nhất trên đời này là sự chia xa.
Yến Thiếu Ương cũng không vui, dựa vào gối đầu không nói chuyện, thật vất vả mới có người có thể quan tâm và hiểu được anh cả, nhưng chưa được bao lâu thì đã xảy ra biến động, cũng không biết chia ly đến bao lâu mới có thể gặp lại.
*
Yến Thiếu Ngu lôi kéo Cố Tiểu Tây, hai người rời khỏi bệnh viện, bắt đầu bước chầm chậm giữa dòng người trên phố.
Hai người đều không mở miệng, không biết qua bao lâu Yến Thiếu Ngu mới hạ giọng nói: "Xin lỗi.
"
Cố Tiểu Tây khựng lại, kiềm nén cảm xúc buồn bã trong lòng mà nghiêng đầu nhìn Yến Thiếu Ngu.
Anh rũ mắt xuống, từ góc độ của cô thì nhìn anh đẹp đến nỗi không giống người thật, đôi mi dài khép lại, lông mi như lông vũ ở trên mí mắt của anh tạo thành một cái bóng, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ mím lại, vô cùng xinh đẹp.
Một người tốt như vậy lại đang vì lý tưởng tồn tại trong lòng đã nhiều năm mà xin lỗi cô?
Cố Tiểu Tây tự chế nhạo mình mà cười, sao khi sống lại một lần lại trở nên làm ra vẻ đến như vậy, người sống trên đời cũng không đơn giản chỉ vì được bên nhau mà có lẽ càng tạo cơ hội cho đối phương hoàn thành mơ ước của nhau thì mới không uổng công yêu nhau một hồi.
Nghĩ như vậy cho nên Cố Tiểu Tây liền cong khóe môi lên, lôi kéo Yến Thiếu Ngu đi đến một con hẻm nhỏ khá yên lặng.
Cô nói: "Tại sao phải xin lỗi? Em biết trách nhiệm mà anh phải gánh vác nặng như thế nào, từ khi ở bên anh thì em đã nghĩ em không muốn trở thành gánh nặng của anh, anh muốn làm cái gì cứ việc đi làm, em sẽ vĩnh viễn ủng hộ anh.
"
Cố Tiểu Tây ôm chặt eo Yến Thiếu Ngu, vùi đầu vào trong lòng ngực của anh, giọng nói dễ nghe như tiếng suối trong trên núi, như tiếng ngọc thạch va chạm vang lên: "Cây tùng nếu cứ ở mãi trong nhà ấm thì khi trưởng thành sẽ không có sức chịu đựng để chống lại mưa gió, ngay từ đầu đại đội sản xuất Đại Lao Tử đã không phải là nơi để anh ở lại mãi.
"
"Đi thôi Thiếu Ngu, em sẽ nhớ anh, cũng sẽ luôn chờ anh, chờ anh trở về.
"
Yến Thiếu Ngu nhìn Cố Tiểu Tây, hầu kết lăn lộn lên xuống, trong lòng bốc lên một cảm giác nóng cháy.
Khi cô cười rộ lên thì đôi mắt cong cong, nụ cười của cô sáng lạn giống như ngày xuân, mà lời nói của cô dành cho anh lại nặng đến ngàn cân.
Yến Thiếu Ngu vòng tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, ngửi hương thơm thoang thoảng trên mái tóc của cô, bỗng nhiên cảm thấy chính mình đang ôm lấy một thế giới, nó nóng bỏng, cực nóng, nóng đến nỗi làm anh cảm thấy ấm áp từ ngoài vào trong.
Đôi mắt dài của anh khép lại, đôi môi mỏng nhẹ cong: "Cảm ơn em, Tiểu Tây.
".