Cố Tiểu Tây nhìn Vương Phúc, trong lòng thầm nói một câu xin lỗi.
Cô cũng không muốn khiến cho đại đội liên tục gặp tai họa, nhưng đã qua khoảng thời gian điểm thanh niên trí thức bị sập ở kiếp trước, đời này lại xuất hiện nhiều chuyện sai lệch như vậy, thật sự rất nguy hiểm, phòng bệnh còn hơn chữa bệnh, dù sao so với chuyện xảy ra chuyện thì đại đội đứng ra nhận chuyện này vẫn tốt hơn.
“Đi thôi.
” Vương Phúc gật đầu, ông ta quay vào phòng bệnh thông báo cho Hoàng Thịnh và những người khác một tiếng.
Cố Tiểu Tây gọi Uông Tử Yên và những người khác, để cho bọn họ về đại đội với Vương Phúc.
Cô đưa cả nhóm ra khỏi bệnh viện, Vương Bồi Sinh đang cho bò uống nước, thấy nhiều người như vậy thì sửng sốt: “Đây là?”
Vương Phúc nói ngắn gọn hai câu, Vương Bồi Sinh gật đầu hiểu ý, chuyện của đại đội Liễu Chi hiển nhiên cũng đã vượt xa sự chịu đựng của ông ấy, đột nhiên được chuyện này, vẻ mặt ông ấy cũng giống hệt Vương Phúc, đều rất kinh ngạc.
“Đi đường cẩn thận, chú ý an toàn.
” Cố Tiểu Tây vẫy tay với họ, xe bò đi càng ngày càng xa.
Sau khi tiễn đoàn người đi, Cố Tiểu Tây cuối cùng cũng buông bỏ được một trong những tâm sự của mình.
Cô không quay về tầng hai, mà quay lại phòng bệnh của Cố Chí Phượng ở tầng một.
Cố Chí Phượng tức nhận nhìn cô, giọng nói có chút khó chịu: “Bỏ được để quay về rồi sao?”
Cố Tiểu Tây tỏ ra không hiểu hỏi: “Cha, cha nói gì thế? Bọn con đang nói chuyện chính sự.
”
Rõ ràng Cố Chí Phượng không tin, ông ầy nghi ngờ nhìn cô: “Chính sự? Chuyện chính sự gì?”
Cố Tiểu Tây nghịch ngón tay, giọng nói dịu dàng: “Cha, cha còn nhớ lúc con xuống sườn núi tìm ruộng khoai lang không? Sợi dây không hiểu sao mà lại bị đứt, suýt nữa khiến con và Thiếu Ngu mất mạng, con không thể dễ dàng bỏ qua chuyện này được.
”
Nói đến chuyện quan trọng, vẻ mặt Cố Chí Phượng nghiêm túc: “Là Điền Tĩnh sao? Lúc đó bầu trời u ám, trên núi quá tối, không nhìn thấy gì cả, Điền Tĩnh nói đi giúp kéo dây, nhưng cô ta vừa mới đến gần sợi dây đã đứt, nếu nói chuyện này không có gì mờ ám cha cũng không tin, nhưng mà khi đó cha lo lắng cho sự an toàn của cô, tìm con khắp nơi, không rảnh quan tâm Điền Tĩnh.
”
Cố Tiểu Tây gật đầu: “Thiếu Ngu nói, anh ấy tận mắt nhìn thấy Điền Tĩnh làm chuyện đó.
”
Vẻ mặt của Cố Chí Phượng trở nên hung dữ, như thế là trắng trợn hại con gái của ông ấy, nếu như không có Yến Thiếu Ngu ở trên núi bảo vệ, vậy thì có thể sống sót dưới móng vuốt của sói và gấu sao? Nếu không đòi lại công bằng, trong lòng ông ấy cũng không thể vượt qua được rào cản này.
Sắc mặt của Cố Tích Hoài cũng trở nên khó coi, anh ấy cau mày nói: “Thế nhưng chúng ta chỉ dựa vào lời nói mà thôi, không có chứng cứ e rằng không thể kết án được.
”
Hai mắt của Cố Tiểu Tây lóe lên, cô lấy nửa sợi dây thừng từ trong rổ ra: “Chứng chứ sao? Cái này là chứng cứ.
”
“Con lấy từ nhà sao? Sợi dây này cha đã nhờ anh cả giữ!” Cố Chí Phượng nói.
Cố Tích Hoài cầm lấy sợi dây thừng nhìn một lúc, đầu dây rất phẳng phiu, thật đúng là không phải bị đá mài mòn đến đứt, anh ấy nắm chặt sợi dây rồi nói: “Đây coi như là vật chứng, đến lúc đó gọi cả những người lên núi đến, nhất định có thể tra ra manh mối!”
Vừa dứt lời, đột nhiên anh ấy lại nói tiếp: “Đúng rồi, không phải Điền Tĩnh đang ở bệnh viện huyện sao? Còn đang hôn mê sao?”
Cố Tiểu Tây nheo mắt nói: “Cô ta đã tỉnh rồi, chẳng qua là bị mất trí nhớ.
”
“Mất trí nhớ?” Cố Tích Hoài tức đến mức bật cười, anh ấy khoanh tay trước ngực lạnh lùng nói: “Cô ta bị mất trí nhớ gì? Anh thấy cô ta sợ chúng ta đến tìm cô ta gây phiền phức mới giả vờ thành người bị hại.
”
Cố Chí Phượng líu lưỡi lắc đầu: “Cô gái Điền Tĩnh này thật là nhiều mưu tính, muốn đi đóng phim sao?”
Vẻ mặt của Cố Tiểu Tây lạnh lùng, mục đích thật sự của Điền Tĩnh quả thực khó tranh cãi, chẳng qua, mặc kệ nói như thế nào, cô ta không kể lại chuyện xảy ra ở khên núi cũng rất có lợi cho cô, bây giờ, cô chỉ cần một tội danh “cố ý giết người” là có thể tống cô ta vào tù.
Mặc dù giết người chưa thành công, nhưng chỉ cần dính phải tội danh này chuyện ngồi tù là không thể thoát được.
Nếu không phải cô ta giả vờ mà là thực sự biến mất, người đang điều khiển cơ thể kia mới là Điền Tĩnh thật sự, vậy Điền Tĩnh khi còn bé thường xuyên gọi anh em cô lên núi hái rau vậy chỉ có thể trách cô ta không may.
Thà giết lầm còn hơn bỏ sót.
Nếu Điền Tĩnh không chết ở khe núi kia mà lại tỉnh dậy thì đây chính là số phận của cô ta.
Cô cũng không phải là người tốt, trên lưng cô mang hận thù sống lại, cũng không có tư cách làm người tốt.
.