Cố Tiểu Tây đóng cửa nhà hầm lại.
đi tới bên con bò, ngồi xổm xuống, quan sát nó bằng ánh đèn dầu tù mù.
“Mooooo…” Không biết có phải vì sức sống và khí chất tự nhiên trên người Cố Tiểu Tây có thể thu hút bò cái hay không, con bò vốn sắp chết bỗng mở mắt ra, kêu gọi Cố Tiểu Tây, đôi mắt to tròn kia như đang tỏ ý cầu cứu cô.
Cố Tiểu Tây mím đôi môi đỏ, một tay vuốt ve cái bụng to đùng của bò cái, một tay đặt lên mõm nó, đầu ngón tay chảy ra một dòng nước nhỏ.
Như được bản năng sống thôi thúc, bò cái hơi giãy giụa, lè lưỡi liếm nước đó.
Cố Tiểu Tây khẽ khàng nói: “Mau mau khoẻ lại nào.”.
Dưới sự vỗ về của cô, tình trạng cũng bò cái đã ổn định hơn.
Cô nhắm mắt lại, dán tay lên bụng bò, đẩy toàn bộ dòng ánh sáng màu xanh có khả năng chữa lành vào bụng nó.
Cô từng nghĩ đến việc nhân cơ hội dắt bò vào không gian Tu Di để dễ dàng sản xuất lương thực hơn.
Song, bí thư chi bộ đối xử với cô rất tốt, những người khác trong đại đội tuy có lòng tư lợi nhưng cũng chỉ là lẽ thường tình mà thôi.
Vì vậy, cô không tài nào làm được việc lén lút lợi dụng tài sản đại đội để tư lợi riêng.
Dù rằng nếu cô không ra tay cứu thì cả hai mẹ con bò sẽ chết.
Từ khi sống lại, cô không dám nhận bản thân là người lương thiện.
Nhưng chẳng biết vì sao, khi nhìn thấy con bò cái gục xuống sắp chết, phản ứng đầu tiên trong cô là cứu mạng nó chứ không phải vì lòng tham.
Sự tốt bụng muộn màng này khiến cô không có quá nhiều thời gian để cân nhắc.
Cố Tiểu Tây cười tự giễu.
Cô vốn là kẻ đáng thương, nhưng lại không kìm lòng được mà bố thí cho chúng sinh.
“Moooooooooooooo.” Sau khi uống nước giếng trong không gian, bò cái trông có sức sống hơn nhiều, cọ cọ đầu lên tay Cố Tiểu Tây.
Thấy thế, ánh mắt cô cũng trở nên ấm áp, đôi môi đỏ bất giác mỉm cười.
Cô đưa tay sờ đầu bò cái, coi như đã giữ được mạng của nó rồi.
Tiếp theo, Cố Tiểu Tây sẽ dồn hết sự tập trung vào thứ trong bụng nó.
Năng lực chữa lành tràn vào bụng bò cái như suối trào.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên,ánh mắt Cố Tiểu Tây thoáng sững sờ, có chút kinh ngạc nhìn vào bụng bò một hồi, một lần nữa cảm nhận thật kĩ.
“Hai nhau thai?” Cô thì thào tự hỏi, có phần khó tin.
Năng lực chữa lành bắt nguồn từ cô, vì vậy khi nó được rót vào bụng bò, cô có thể cảm nhận tình trạng bên trong.
Bê con trong bụng mẹ quả thực đang bị ngạt thở, nếu để muộn hơn chút có lẽ sẽ không cứu được, may mà năng lực chữa lành này khá nghịch thiên.
Dưới sự điều dưỡng từ cô, sức sống của con bê cũng dần mạnh lên, cô cũng có thể cảm nhận được nhịp tim yếu ớt của nó.
Có điều, trong quá trình kiểm tra, cô phát hiện trong bụng bò cái có hai bào thai!
Mặc dù chưa từng sinh con nhưng cô vẫn biết chút kiến thức thông thường.
Có hai loại là đơn thai và đa thai, bình thường thì chỉ có sinh đôi mới có hai cuống rốn, nhưng trong bụng con bò này chỉ có một chú bê, thế này là thế nào?
Cố Tiểu Tây có chút khó hiểu, nhìn bò cái bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Chẳng lẽ, bò cái đã sinh ra một con bê trước khi các xã viên tới đây?
Suy đoán này làm Cố Tiểu Tây khá kinh ngạc, suy cho cùng thì kiếp trước cô cũng chưa từng nghe đồn việc bò cái sinh hi con.
Nhưng ngẫm lại thì biểu hiện tối nay của Lưu Nhị Nhĩ khá bất thường, lại còn định ngăn cô cứu bò.
Nghĩ vậy, đôi mắt cô không khỏi nheo lại.
Hành động ôm bò khóc rống lên của Lưu Nhị Nhĩ có vẻ khá khoa trương, cứ như thể có tình cảm sâu nặng với bò lắm.
Song, lúc xã viên đề nghị chia thịt bò, gã không phải là người đầu tiên đứng ra phản đối, thậm chí chưa từng bày tỏ ý kiến gì.
Đây là thái độ bình thường của một người chăn trâu thật sự yêu quý vật mình nuôi hay sao?.