Dứt lời, chung quanh vang lên từng tiếng ồ và tiếng hít khí ngược.
Tuy mọi người ai cũng thấy hứng thú với tai tiếng màu hường phấn này, nhưng không ngờ chính chủ lại ra mặt bóc trần sự thật!
Hơn nữa đây không đơn giản chỉ là yêu đương vụng trộm, đứa con trong bụng Lý Siêu Anh thế mà không phải của đội trưởng tiểu đội sản xuất tiền đồ vô lượng là Trần Nguyệt Thăng? Ngược lại là của một tên chăn bò thấp hèn đáng khinh chẳng có bản lĩnh gì là Lưu Nhị Nhĩ?
Tin tức này có thể nói vô cùng nóng hổi, nhất thời khiến mọi người xung quanh mơ màng như lọt vào trong sương mù.
Cố Tiểu Tây khẽ mỉm cười, ý cười chưa đạt đến đáy mắt.
Đêm nay Lưu Nhị Nhĩ chịu quá nhiều kích thích, cộng thêm sự chỉ điểm của cô tất nhiên sẽ không cam lòng, gã độc thân nhiều năm như vậy, có thể có con là chuyện hoàn toàn ngoài ý muốn, nhưng đứa con không chịu nhận gã, thậm chí không biết được mình có một người cha như gã mới là thứ khiến gã khó chịu nhất.
Đương nhiên nếu có thể nhờ điều này đổi được vài câu lời hay của cô dẫn đến không cần ngồi trong đồn công an, vậy thì càng tốt.
Xưa nay cô chưa từng nhúng tay đối phó Trần Nguyệt Thăng, bây giờ Lý Siêu Anh lại tự dâng nhược điểm vào tay cô.
Cơ thể Lôi Đại Hoa khẽ run, sắc mặt nặng nề có chút dữ tợn.
Ánh mắt tràn đầy phẫn nộ và điên cuồng của bà ta quấn chặt lấy Lý Siêu Anh, cứ việc không thích đứa con dâu này nhưng bà ta chưa từng nghi ngờ lai lịch của đứa con trong bụng cô ta, suy cho cùng con bà ta ưu tú như vậy, sao lại có người phụ nữ nào không thích?
Nhưng lời Lưu Nhị Nhĩ vừa nói như một bàn tay tát thẳng vào mặt nhà họ Trần bọn họ!
Thế mà đứa con trong bụng Lý Siêu Anh là của Lưu Nhị Nhĩ, trò cười lớn nhất thiên hạ!
Trần Nhân đứng bên cạnh sắc mặt cũng thoáng lặng đi nhưng cũng không kinh ngạc là mấy.
Thật ra cô ta đã lờ mờ biết được bí mật của Lý Siêu Anh, cũng từng nói bóng nói gió với anh trai Trần Nguyệt Thăng rồi, có điều chẳng ai thèm tin.
Cô ta chán ghét Lý Siêu Anh khiến gia đình mình loạn hết cả lên, nhưng không ngờ chuyện này bị làm lớn đến mức ai ai cũng biết!
Giờ thì hay rồi, khắp đại đội sản xuất Đại Lao Tử đều biết trên đầu anh cô ta đội một chiếc nón xanh dày cộm, là cái loại tháo cũng không tháo xuống được, nhà họ Trần bọn họ xem như trở thành trò hề ai ai cũng biết!
Lúc này Lôi Đại Hoa không có tâm trạng quan tâm con gái, bà ta bước nhanh xông đến kiềm chặt bả vai Lý Siêu Anh, giọng nói nảy sinh ác độc: “Gã ta vừa nói gì? Rốt cuộc đứa con trong bụng cô là của ai?”
Sắc mặt Lý Siêu Anh trắng bệch, nhìn sắc mặt dữ tợn của Lôi Đại Hoa, hơi thở cô ta trở nên uể oải.
Cô ta hoàn toàn không ngờ một người trước giờ luôn ngoan ngoãn nghe lời, cô ta bảo hướng đông gã cũng không dám đi hướng tây như Lưu Nhị Nhĩ lại đột nhiên bùng nổ, nói ra hết chuyện xấu xa không thể nói giữa hai người, thậm chí không tha cho đứa con trong bụng cô ta!
Gã đang định làm gì? Bản thân thành tội phạm trộm cắp còn muốn kéo cô ta và con xuống nước?!
Lý Siêu Anh nhớ đến cảnh tượng Cố Tiểu Tây nói nhỏ với Lưu Nhị Nhĩ lúc nãy, bỗng dưng như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội nói: “Mẹ, mẹ nghe con nói, đây đều do Cố Tiểu Tây và Lưu Nhị Nhĩ bôi nhọ con, mẹ không thể tin!”
“Mọi người nói thử xem, tôi có thể không cần lão Trần nhà tôi mà ăn ở với Lưu Nhị Nhĩ được à? Mọi người phân xử công bằng giúp tôi!”
“Các người cũng biết Cố Tiểu Tây luôn thích lão Trần nhà tôi, cô ta thấy chúng tôi sống quá hạnh phúc nên mới nói ra lời như vậy.
Thanh danh của phụ nữ quan trọng đến cỡ nào chứ? Cô ta làm vậy là ép tôi đi tìm chết còn gì!”
“Hu hu hu — đúng là không sống nổi nữa rồi!”
Lý Siêu Anh ngồi phịch xuống đất, bụm mặt khóc bù lu bù loa, dáng vẻ rất thê lương khiến người ta trìu mến.
.