Từ sau khi không gian được dung hợp, không khí bên trong càng tinh khiết thơm mát hơn, trước kia là mùi thơm của lương thực cùng với hương thơm trái cây, bây giờ lại là khó có thể che dấu được hơi thở tự nhiên.
Không cách nào hình dung được, chỉ là cảm thấy việc hít thở cũng khiến trong người thoải mái thông suốt.
Cô tiến vào không gian thì nhìn thấy bò con đang co chân ở trong đống cỏ, ánh mắt chớp chớp, tò mò nhìn quanh bốn phía.
Cố Tiểu Tây đi tới bên cạnh nó, sờ sờ đầu nó, bò con cũng rất dính người, cọ cọ tay của cô nhưng nhìn bò con, Cố Tiểu Tây có chút khó xử.
Bò con mới sinh ra không thể nào ăn cỏ.
chỉ có thể uống sữa, mà cô đi đâu để lấy sữa đây?
Trầm tư một lát, Cố Tiểu Tây nghĩ đến nước giếng trong không gian, không có điều kiện, cũng chỉ có thể dùng nước giếng để nấu cháo gạo tẻ đút cho bò con.
Đương nhiên, uống sữa mẹ chắc chắn là lựa chọn tốt nhất, nhưng sau chuyện của bò cái, trong đội sẽ trông coi càng nghiêm ngặt hơn.
Huống chi bên cạnh nó còn có một con bê con, người bên ngoài muốn tới gần chỉ sợ là rất khó.
Tuy rằng không có cách nào để cho bò con uống sữa, nhưng dùng nước giếng trong không gian để nấu cháo nuôi nó chắc cũng không quá tệ.
Nói làm là làm ngay, Cố Tiểu Tây rời khỏi không gian, bắt nồi nấu cháo.
Hạt gạo trắng bóng lăn lộn trong nước, không bao lâu sau, đã nấu sền sệt dẻo mịn.
Mùi gạo tỏa ra khắp bốn phía, chỉ ngửi mùi thôi cũng khiến người ta vô cùng thèm thuồng.
Cố Tiểu Tây để lại một chén cho Cố Đình Hoài, phần còn lại đổ vào trong chậu lớn, mang vào không gian Tu Di.
Cô đem đặt chậu ở trước mặt bò con, bò con kêu hai tiếng “Ò ọ”, rồi vùi đầu vào ăn.
Cố Tiểu Tây nhìn nó ăn vui vẻ, cong cong khóe môi, không quản nó nữa, đứng dậy đi thu trứng gà, rồi lại cất toàn bộ rau cải, dưa hấu phát triển tươi tối trong ruộng vào trong nhà lá, sau đó lại gieo hạt giống, lúc này mới hài lòng rời khỏi không gian.
Cô rửa tay, lúc bưng chậu ra ngoài rót nước thì thấy Cố Đình Hoài từ đường nhỏ trở về.
Cảnh tượng này có chút quen thuộc, giống như ngày cô sống lại trở về, điểm khác chính là bên cạnh Cố Đình Hoài không có Nhậm Thiên Tường.
“Anh cả!” Cố Tiểu Tây mỉm cười hô một tiếng.
Cố Đình Hoài sửng sốt, chợt bước nhanh hơn, nhìn chậu nước trong tay Cố Tiểu Tây, nói: “Sao lúc này còn chưa ngủ? Thiếu Đường và Thiếu Ly đều ngủ rồi chứ?”
Cố Tiểu Tây gật đầu: “Ừ, vào nhà rồi nói.”
Sau khi cô vào nhà thì đến bên bếp hâm nóng thức ăn, múc cháo gạo tẻ bưng lên bàn, bụng Cố Đình Hoài còn đúng lúc phát tiếng ùng ục, anh ấy mỉm cười ngượng ngùng: “Đi một quãng đường, đúng là đói thật.”
Cố Tiểu Tây đưa đũa cho anh ấy, cười nói: “Mau ăn đi.”
Cố Đình Hoài không phải là người tinh tế, ăn cơm như hổ đói, đã được vài ngụm cháo vào bụng, anh ấy nói: “May mà lúc bọn anh đi qua đồn công an còn chưa đóng cửa, nói chuyện xong thì Nhậm Thiên Tường lập tức bị còng tay nhốt vào.”
Cố Tiểu Tây khẽ gật đầu, hỏi: “Vậy đồng chí cảnh sát có nói khi nào đi tìm Điền Tĩnh không?”
“Sáng ngày mai sẽ đi, tối nay thẩm vấn Nhậm Thiên Tường, dù Điền Tĩnh có nhảy xuống sông cũng không thể rửa sạch được.” Cố Đình Hoài lắc đầu, khi nhắc tới Điền Tĩnh, trong giọng nói cũng tràn đầy vẻ chán ghét.
Cố Tiểu Tây gật đầu, nghĩ đến chuyện đêm nay, hỏi: “Trần Nguyệt Thăng cùng đi với anh?”
Cố Đình Hoài hơi khựng lại, phiền muộn nói: “Ừ, anh thấy anh ta có lòng gian không dứt, suốt chặng đường cứ hỏi chuyện anh.”
Cố Tiểu Tây bật cười, khuỷu tay chống ở trên bàn, vẻ mặt nghiền ngẫm nói: “Lòng gian không dứt? Đối với em sao? Chuyện nhà mình còn đang rối rắm, anh ta cũng không có tâm tư để nhớ thương em đâu.
Hi vọng tối nay khi anh ta về đến nhà thì tâm trạng vẫn có thể vui vẻ như trước đó.”
“Hả? Có ý gì?” Cố Đình Hoài ăn hai miếng, có chút nghi hoặc.
Cố Tiểu Tây cũng không vòng vo, kể tất cả những chuyện xảy ra tối nay cho Cố Đình Hoài biết, nghe xong người nọ lộ vẻ mặt khiếp sợ, ngay cả đũa trong tay cũng rơi xuống bàn, lắp bắp nói: “Còn có việc này sao? A…”
Lưu Nhị Nhĩ và Lý Siêu Anh có quan hệ mập mờ? Gã còn trộm bò? Bây giờ bị bí thư chi bộ đuổi ra khỏi đại đội?
A….