Cố Tiểu Tây FULL


Cố Đình Hoài hoàn toàn không biết chỉ trong chốc lát, mà trong lòng Trần Nguyệt đã có nhiều suy nghĩ lượn lờ qua lại như vậy.
“Tôi muốn gặp Cố Tiểu Tây, anh có thể cho tôi gặp cô ấy một chút không?” Trần Nguyệt Thăng mím môi, ăn nói khép nép.
Cố Đình Hoài trừng anh ta một cái, tức giận nói: “Nói nhiều như vậy cũng vô ích sao? Vậy tôi cũng không vòng vo với cậu nữa, đội trưởng Trần, con bé nhà tôi đã có đối tượng, người này cậu cũng biết.

Chính là thanh niên trí thức Yến, đừng nghĩ nữa, trở về đi.”
Anh ấy nói xong, cũng lười nói chuyện thêm với Trần Nguyệt Thăng, sau khi vào cửa thì đóng cửa một cái rầm, thuận tay cắm chốt gỗ vào.
“Con bé nhà tôi đã có đối tượng, người này cậu cũng biết, chính là thanh niên trí thức Yến.”
Những lời này quanh quẩn trong tai Trần Nguyệt Thăng, anh ta giống như bị kim đâm, con ngươi kịch liệt co rút lại, thật lâu vẫn chưa tỉnh hồn.
Thanh niên trí thức Yến? Trần Nguyệt Thăng nghĩ đến ngày đó ở trên núi, mưa to liên miên, người thanh niên không chút do dự lao xuống núi tìm Cố Tiểu Tây, trong lòng không khỏi dâng lên sóng lớn ngập trời.

Một hồi lâu, anh ta mới phục hồi tinh thần.
Trần Nguyệt Thăng ngẩng đầu nhìn thoáng qua cửa nhà đóng chặt, mỉm cười tự giễu, xoay người lảo đảo rời đi.

Lúc rời đi, vẻ mặt anh ta ảm đạm, trong mắt mang vẻ mờ mịt, giống như đã mất đi tất cả sức lực.
Cố Đình Hoài tựa vào cửa nghe ngóng, cuối cùng mở cửa ra nhìn, thấy người đi rồi mới bĩu môi đóng cửa lại.
Có vài người chưa tới Hoàng Hà là chưa từ bỏ ý định, trước kia là trước kia, bỏ lỡ là bỏ lỡ, còn muốn níu kéo hay sao?
*
Sáng sớm hôm sau, Cố Tiểu Tây làm bánh xuân, khoai tây sợi xào, lại nấu một nồi cháo.
Bữa sáng đơn giản, nhẹ nhàng thanh đạm, khiến Yến Thiếu Ly có ý định muốn đập bàn nói quá tuyệt, nhưng mà cơm còn chưa ăn xong, đã có khách tới cửa.

Lần này trở về cũng không phải chiếc xe đạp, mà là một chiếc xe hơi!
Ở thời đại này, tất cả mọi người đều không có hứng thú với phong trào “Sính hàng ngoại”, dân chúng đều quen với xe hơi hãng Thượng Hải hơn.
“Xe hơi? Ai tới vậy?” Yến Thiếu Ly có chút tò mò, nhìn ra ngoài từ cửa sổ đầu giường ở gần lò sưởi.
Cô ấy không thấy có gì hiếm lạ đối với xe hơi, nhưng từ khi tới huyện Thanh An, cô ấy cũng rất ít nhìn thấy xe hơi, chứ đừng nói là trong đại đội của nông thôn này.

Mà mục đích của chủ nhân chiếc xe hơi hết sức rõ ràng, đang dừng ở bên ngoài sân nhà họ Cố.
Yến Thiếu Ly vểnh mông ghé vào trước cửa sổ, quay đầu nói: “Tiểu Tây, nhà chị còn có họ hàng nhiều tiền sao?”
Cố Tiểu Tây nhướng mày, chỉ cần suy nghĩ một chút cũng biết là ai tới.

Dù sao nhà cô ngoại trừ cô cả Nhiếp Bội Lan và mẹ ruột Lâm Cẩm Thư ra, cũng không có họ hàng nào có thân phận địa vị có thể lái xe hơi.
Nhưng Nhiếp Bội Lan xưa nay coi đám thân thích nghèo khó bọn họ là cái đinh trong mắt, không thể nào “Hạ mình”.
Có thể đoán được người tới là ai, từ lần trước khi Lâm Cẩm Thư đưa Cố Duệ Hoài què chân đi, hai người này không còn động tĩnh gì nữa, hôm nay đột nhiên tới cửa, cũng không biết là vì cái gì.
Trong lúc hai người nói chuyện, Cố Đình Hoài đã vén rèm lên đi ra ngoài.
Một lát sau, anh ấy trầm mặt vào cửa, ngay sau đó một thanh niên tài xế chuyển một túi gạo vào nhà.

Nhìn số lượng thì cũng phải năm mươi cân, đối với hiện trạng đang thiếu lương thực ở hiện tại mà nói, có thể xem là một phen phát tài.
Cố Tiểu Tây hiểu rõ, Lâm Cẩm Thư là đang đưa tình thương của mẹ tới.
Quả nhiên, ý nghĩ của cô vừa dứt, Lâm Cẩm Thư đã đi vào.

Bà ta nhìn về phía Cố Tiểu Tây bất động như núi, ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi, vẻ mặt bà ta có chút lúng túng: “Bé, mẹ tới đưa cho các con chút gạo mì dầu ăn.”
Mẹ? Yến Thiếu Ly có chút ngạc nhiên đánh giá Lâm Cẩm Thư vài lần.

Ừ, cô ấy đã lấy làm lạ, tướng mạo chú Cố trông thô kệch, tính tình cũng lỗ mãng, tuyệt đối không phải người có thể sinh ra được một mỹ nhân lịch sự tao nhã như Cố Tiểu Tây, hiện giờ vừa nhìn mẹ cô thì đã hiểu.
Nhưng sao cô chưa từng nghe Cố Tiểu Tây nhắc tới mẹ cô nhỉ? Hình như bà ta cũng không ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui