Thái độ của Cố Tiểu Tây cũng nằm ngoài dự đoán của Yến Thiếu Ly, cô liếc mắt nhìn gạo chất trên mặt đất, thản nhiên nói: “Bà Lâm hao tâm tổn trí rồi, nhưng mà chúng ta không cần đâu, cầm về đi.
Nhà bà đông người, hiện tại lại nuôi thêm một Cố Duệ Hoài, càng phí lương thực.”
Lâm Cẩm Thư nghe xong, sắc mặt càng thêm lúng túng, bà ta nắm chặt túi xách trong tay, có chút tiến thoái lưỡng nan.
Yến Thiếu Ly là người đứng xem cũng cảm nhận được rõ bầu không khí nghẹt thở này, vội vàng ôm Yến Thiếu Đường chui trở về phòng trong.
Dù sao bọn họ cũng là người ngoài, vẫn không nên quấy rầy mấy người bọn họ nói chuyện, nhưng trong lòng vẫn rất tò mò mối quan hệ kỳ lạ giữa Cố Tiểu Tây và mẹ cô.
Cô ấy vừa đi, bầu không khí trong phòng lại càng thêm lạnh lẽo, Lâm Cẩm Thư giống như một kẻ đột nhập ngoài ý muốn.
Cố Tiểu Tây cũng không đáp lời, tự mình ăn bữa sáng.
Cô thật sự không biết nên nói gì với Lâm Cẩm Thư, tuy rằng hai người có quan hệ mẹ con, nhưng giờ đây dù là trên phương diện danh nghĩa hay trên phương diện tình cảm, thậm chí còn thua xa các xã viên ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử.
Lúc này, Cố Đình Hoài bưng một ly nước nóng đưa cho Lâm Cẩm Thư, anh ấy nói: “Uống chút nước đi, ăn sáng chưa?”
Lâm Cẩm Thư nhẹ nhàng thở ra, ngước mắt nhìn Cố Tiểu Tây một cái, chần chờ một lát, rồi lắc đầu.
Bà ta rất quý trọng thời gian ở chung với các con, cũng hy vọng có thể ở lại nói chuyện với họ nhiều hơn.
Hơn nữa, hôm nay bà ta tới đây cũng là có nguyên nhân.
Cố Đình Hoài nhìn ra một chút ý định của bà ta, cũng nhìn Cố Tiểu Tây một cái, nói: “Ngồi đi, tôi múc cháo cho bà.”
Anh ấy từng oán giận Lâm Cẩm Thư, thậm chí căm hận, nhưng chuyện đã qua lâu rồi, cuộc sống của gia đình bọn họ cũng càng ngày càng tốt.
Ngược lại cảm thấy suy nghĩ trước kia có chút buồn cười, mỗi người đều vui vẻ theo đuổi cuộc sống tốt đẹp, không ai là ngoại lệ.
Anh ấy đã không còn bận tâm đến lựa chọn năm đó của Lâm Cẩm Thư, giờ đây anh ấy cũng mong bé có thể quên được.
Nhắc mới nhớ, ba anh em bọn họ, chỉ có Cố Tiểu Tây là chưa từng ở chung với Lâm Cẩm Thư, hai người họ đúng là rất xa lạ.
Lâm Cẩm Thư cởi găng tay da, đi tới bên giường đất ngồi xuống, ánh mắt sợ sệt nhìn Cố Tiểu Tây.
Bà ta cắn cắn môi, tay lạnh như băng cầm cốc nước nóng hầm hập, cẩn thận nói: “Bé, con vẫn trách mẹ sao?”
Cố Tiểu Tây ăn xong cái bánh cuối cùng, lại uống một ngụm cháo, mới chậm rãi nói: “Không có, lần trước tôi đã nói rồi.
Chúng tôi đều đã buông bỏ, chẳng lẽ bà vẫn chưa buông bỏ được sao? Nếu đã đưa ra lựa chọn thì không nên quay đầu nhìn lại.”
“Tôi không rõ mục đích bà tới đưa lương thực là gì, dù sao nhiều năm qua bà cũng chưa từng quan tâm đến chúng tôi.”
Giọng nói của Cố Tiểu Tây có chút nghi hoặc, cô là thật sự nghi hoặc, chứ không phải châm chọc.
Những năm qua, bọn họ cũng không có dọn nhà, nếu Lâm Cẩm Thư muốn tìm bọn họ cũng không có khó, nhưng bà ta chưa từng trở về.
Nếu như không phải lần trước ở bệnh viện gặp được Lâm Cẩm Thư, chỉ sợ là đến nay bọn họ vẫn chưa gặp lại.
Tuy rằng thiếu lương thực, nhưng đưa lương thực đến vào thời điểm mấu chốt này, sẽ chỉ làm cho tình cảnh của bà ta ở nhà họ Tần trở nên khó khăn.
Dù sao bên trên còn có người mẹ chồng quản trời quản đất, nhìn bà ta không thuận mắt.
Đối với Lâm Cẩm Thư theo chủ nghĩa hiện thực mà nói, cái được không bù đắp đủ cái mất.
Chẳng lẽ có liên quan đến Cố Duệ Hoài? Sau khi anh ta bị Điền Tĩnh đá, hoàn toàn tỉnh ngộ, biết điểm tốt của người nhà rồi?.