Cố Tiểu Tây không biết kết quả cuối cùng như thế nào, sau khi cô đưa ra ý kiến, thì rời khỏi chỗ chăn nuôi, cô cũng không trở về điểm thanh niên tri thức mà đi đến công xã, cô phải về đơn vị một chuyến để xin tổng biên tập Ngụy nghỉ hai ngày.
Thế nhưng cho dù không biết kết quả, nhưng khi cô rời đi nhìn thấy vẻ mặt Thôi Hòa Kiệt đen sì, cô vẫn cảm thấy tâm trạng không tồi.
Sau khi Cố Tiểu Tây đến công xã, cô đến nhân dân nhật báo.
Cô ôm một chồng tranh vẽ, lập tức đi vào văn phòng của tổng biên tập Ngụy Lạc.
Ngụy Lạc ở bên trong nghe được tiếng gõ cửa thì nói: "Vào đi.
"
Khi Cố Tiểu Tây vào trong, cô nhìn thấy Ngụy Lạc đang ngồi ở bàn cầm bút viết, bà ấy nghe được tiếng động thì ngẩng đầu lên, thấy người đến là Cố Tiểu Tây thì hơi ngạc nhiên: "Tiểu Cố? Tôi còn nói dành thời gian đi thăm cô, sao cô đã trở lại rồi?"
Ngụy Lạc vừa nói vừa đứng dậy đi về phía Cố Tiểu Tây, bà ấy đánh giá cô một lượt, thấy cô không bị thương thì thở phào, bà ấy nói: "Hai ngày trước tôi nghe nói cô bị kẹt trong núi, tôi rất lo lắng, cô không sao là tốt rồi.
"
Mặt mày Cố Tiểu Tây giãn ra, cô khẽ cười nói: "Cảm ơn tổng biên tập, nghe nói bà cũng chạy đến công xã hai lần vì tôi.
"
Ngụy Lạc lắc đầu: "Cô nói gì vậy, ngày nào mà cô vẫn còn là người của nhân dân nhật báo, tôi sẽ quản cô, may mà cô không sao, à còn chưa hỏi, sao cô lại trở về? Là nhóm thanh niên tri thức xảy ra chuyện gì sao?"
Cố Tiểu Tây nói: "Không có, nhóm thanh niên tri thức rất tốt, tôi trở về để đưa tranh, nhân tiện xin tổng biên tập nghỉ phép.
"
Ngụy Lạc nhận tập tranh từ tay Cố Tiểu Tây, bà ấy mở ra nhìn, bức tranh nào cũng rất sinh động, bắt được thần sắc và cuộc sống của mỗi người, xem như là tư liệu thực tế vô cùng có ích, bà ấy hài lòng gật đầu: "Bản thảo không tồi, cô tốn công rồi.
"
Nói xong, bà ấy lại hỏi: "Cô vừa nói xin nghỉ phép? Là trong nhà xảy ra chuyện gì sao?"
Môi Cố Tiểu Tây chứa ý cười, cô nói: "Xem như là chuyện gia đình, bạn trai tôi muốn nhập ngũ, tôi muốn ở với anh ấy nhiều hơn trước khi anh ấy đi, tôi còn muốn làm đồ ăn cho anh ấy.
"
Khi Cố Tiểu Tây nói ra những lời này, cô không hề thấy ngượng ngùng, ngược lại giống như đang nói một chuyện rất bình thường vậy.
Mà Ngụy Lạc nghe nói Cố Tiểu Tây có người yêu, bà ấy vô cùng ngạc nhiên, hỏi: "Bạn trai? Tôi nhớ cô không có bạn trai mà? Sao bỗng dưng lại có? Tìm thấy ở đại đội các cô?"
Ngụy Lạc nhíu mày, vẻ mặt bà ấy rất lo lắng, càng nhìn càng thấy u sầu, biểu cảm giống như cải trắng nhà mình bị heo ăn mất.
Bà ấy xấu hổ khi nói thẳng, nên nói quanh co lòng vòng: "Bây giờ cô còn nhỏ, không nên vội vàng kết hôn, nên chờ một thời gian nữa, chờ công việc thăng tiến hơn, kiếm được nhiều tiền hơn thì hãy nghĩ đến chuyện tình cảm.
"
Cố Tiểu Tây nghe bà ấy ý vị sâu xa nói, cô không khỏi bật cười: "Không cần lo lắng, nếu không là anh ấy thì tôi không lấy chồng.
"
Ngụy Lạc: "! "
Bà ấy muốn nói lại thôi, nhìn thấy Cố Tiểu Tây đầy ý cười, những lời thuyết phục của người từng trải không thể nói ra miệng.
Từ lần đầu tiên họ gặp nhau, Ngụy Lạc đã biết Cố Tiểu Tây là một người rất có chủ kiến, nhưng không ngờ cô gái này cũng vậy trong chuyện tình cảm.
Thôi vậy, cô chỉ là đồng nghiệp của bà ấy, không phải người thân, không thể cho quá nhiều ý kiến được.
Ngụy Lạc bình tĩnh lại, bà ấy nói: "Được rồi, xin nghỉ hai ngày thì nghỉ hai ngày.
"
Cố Tiểu Tây gật đầu: "Vậy cảm ơn tổng biên tập, không còn việc gì nữa thì tôi xin phép về trước?"
Ngụy Lạc gật đầu, bà ấy nhìn bóng lưng Cố Tiểu Tây rời đi, ôm cánh tay lắc đầu, bà ấy chỉ hy vọng cô suôn xẻ trong chuyện tình cảm, không bị tổn thương.
Ngụy Lạc nghĩ vậy, bà ấy lại ngồi trở lại bàn làm việc, tiếp tục viết bản thảo.
.