"Họp chợ? Bí thư chi bộ nói rồi sao?" Hiển nhiên Cố Đình Hoài cũng có chút mừng rỡ.
Đối với nhóm xã viên trong đại đội mà nói, bọn họ thiếu tiền, thiếu lương cũng thiếu phiếu.
Ngày bình thường không có điều kiện đến xã cung ứng mua đồ, cũng chỉ có thể trông cậy vào cửa ải họp chợ cuối năm sắp tới.
Khi còn bé, mỗi lần họp chợ đều là lúc bọn nhỏ mong chờ nhất, vui vẻ y như lúc nhận được tiền mừng tuổi vậy, cho dù tiền mừng tuổi tối đa cũng không vượt quá hai xu, nhưng đó là một hình thức không thể thiếu.
Yến Thiếu Ly ở bên cạnh tò mò xen vào một câu: "Họp chợ là cái gì?"
Cố Tiểu Tây liếc mắt nhìn cô một cái: "Chính là phiên chợ ở nông thôn, chỉ khi ăn tết mới có."
Nghe cô nói vậy, ánh mắt Yến Thiếu Ly sáng lên: "Phiên chợ? Vậy em cũng phải đi! Mang theo Thiếu Đường cùng đi nữa!"
Cố Tiểu Tây không nói chuyện, vừa nhai vừa ăn chậm rãi.
Thấy thế, Yến Thiếu Ly ôm chặt lấy cánh tay của cô lắc lư, giọng điệu mang theo một chút lấy lòng: "Chị Tiểu Tây tốt bụng, chị dẫn bọn em theo đi mà, đi xem một chút thôi."
Cố Đình Hoài nhìn mà buồn cười, rõ ràng hai người họ bằng tuổi nhau, nhưng nhìn Cố Tiểu Tây trưởng thành hơn rất nhiều.
*
Sau bữa trưa, dường như Yến Thiếu Ly muốn thể hiện nên xung phong nhận việc đi rửa bát.
Cố Tiểu Tây cảm thấy xấu hổ, sợ cô ấy không biết dùng giếng nước nên đi theo.
Cố Tiểu Tây lắc đầu, ôm bông và vải vóc đến xường bông.
Lúc này không phải vì xử lý bông nữa, mà cô muốn tìm người làm giúp mấy bộ quần áo để kịp mặc khi ăn Tết, hi vọng khi đó ai cũng có thể được mặc quần áo mới.
Vẫn là thím Vương Mỹ Hoa mà lần trước cô đến xường bông đã gặp, vừa nhìn thấy cô, thím ấy đã tươi cười ra đón.
"Tiểu Cố tới đấy à!" Hiển nhiên lần này thím ấy còn nhiệt tình hơn cả lần trước.
Dù sao chuyện Cố Tiểu Tây anh dũng cứu gia súc đã truyền khắp đại đội sản xuất Đạo Lao Tử, mọi người ai cũng biết bí thư chi bộ đã xin cho cô xin một danh hiệu vinh dự là xã viên ưu tú.
Với tên tuổi như vậy, trong mắt hóm xã viên, cô không khác gì những ngôi sao điện ảnh kia cả.
Cố Tiểu Tây cười nói: "Thím, chuyện là như thế này, khoảng thời gian này công việc của tôi khá bề bộn, thực sự không rảnh tay may quần áo.
Thím xem có thể tìm người giúp tôi một chút hay không, thím yên tâm, tiền công không hề ít, nhưng cần hoàn thành trước năm mới."
Nghe cô nói xong, trên mặt Vương Mỹ Hoa lộ ra nét mừng, thím ấy liên tục đáp: "Giao cho thím đi, cô cứ yên tâm, cam đoan đến lúc ăn tết, cả nhà cô đều được mặc quần áo mới, đã đo kích thước cả chưa?"
Cố Tiểu Tây gật đầu, đưa số đo tới.
Mấy người nhà bọn họ thì khỏi cần nói, cô cũng biết số đo của Yến Thiếu Ly và Yến Thiếu Đường, về phần Yến Thiếu Ương thì chưa đo thử, nhưng vóc người cũng không khác Yến Thiếu Ngu lắm, nên cũng không khó phân phân biệt.
Về phần Yến Thiếu Ngu thì cô vẫn luôn tự làm, không hề chậm trễ một giây phút nào.
Vương Mỹ Hoa nhận tờ giấy ghi kích thước xem xét, lúc này mới hoảng sợ nói: "Hả, làm nhiều như vậy sao? Có đủ bông không?"
Khi nói chuyện, thím ấy ngạc nhiên nhìn Cố Tiểu Tây một chút, trong ánh mắt còn có chút ít cực kỳ hâm mộ.
Trước kia không nhìn ra, năm nay nhà họ Cố đúng là phát tài lớn rồi, mỗi người một bộ quần áo mới, làm nhiều như vậy cũng tốn không ít tiền đâu.
"Thím quên rồi à, cô hai của tôi đi làm trong nhà máy bông, bỏ ra ít tiền là có thể san ra một ít bông cho tôi.
Thím cũng biết tình huống nhà tôi mà, hiện tại tôi đi làm kiếm tiền rồi, tiền lương lại trả theo tháng, chắc chắn sẽ khiến cho cha sống thật tốt."
Cố Tiểu Tây hơi nâng cằm lên, mỉm cười nói.
Vương Mỹ Hoa nghe cô nói xong thì liên tục gật đầu, ánh mắt nhìn Tiểu Tây tràn đầy tán dương: "Đúng là như vậy! Tiểu Cố có tương lai, sau này cha cô có thể hưởng phúc rồi, yên tâm đi, cứ giao cho thím là được."
Năm nay là một năm thảm họa, thiếu ăn thiếu mặc, nhà ai cũng không có tiền dư để mua bông, mua vải làm bộ quần áo mới.
Mấy năm trước, thím ấy còn có thể dựa vào tay nghề kiếm thêm một chút, nhưng hiện tại thì hoàn toàn không thể.
Ngày nào cũng đợi ở xưởng bông, thím ấy sắp bị bệnh luôn rồi, cũng may còn có khách hàng lớn như Tiểu Cố, một hơi làm mấy bộ quần áo liền!
Khó trách vừa nhắc tới Nhân dân nhật báo là mọi người đều hâm mộ ghen tị, hoá ra tiền lương cũng không hề thấp đâu..