Cố Tiểu Tây đứng bên cạnh Yến Thiếu Ngu, nói: "Anh ba, anh đưa Thiếu Ương về trước đi, bọn em đi từ từ.
"
Bò là bảo bối của đại đội, không nên để nó mệt quá, từ bệnh viện huyện về đến nhà cũng không mất nhiều thời gian.
Cố Tích Hoài suy nghĩ một lúc, gật đầu nói: "Được, vậy các em từ từ về nhé, bọn anh đi trước.
"
Nói xong, anh ấy đánh xe bò rời khỏi bệnh viện huyện.
Cố Tiểu Tây nghiêng đầu nhìn Yến Thiếu Ngu, mở miệng nói: "Chúng ta cũng đi nhé? Điểm thanh niên tri thức không ở được nữa, nhưng ở nhà đã chuẩn bị sẵn chăn đệm mới, khụ, thanh niên tri thức Yến, không biết em có vinh hạnh, mời anh đến nhà em ở không?"
Cô chớp đôi mắt mèo tựa như ngọc lưu ly của mình, trong giọng nói có chút trêu chọc.
Đối mặt với ánh mắt trong trẻo của Cố Tiểu Tây, hàng mi đen như lông quạ của Yến Thiếu Ngu khẽ chớp, đôi mắt hoa đào vốn lạnh lùng của anh hiện lên một ít cảm xúc khó giải thích, yết hầu khẽ lăn, nghiêm túc nói: "Vậy thì làm phiền em rồi.
"
Nghe vậy, hai mắt Cố Tiểu Tây cong lên, kéo cánh tay của anh.
Yến Thiếu Ngu không hề né tránh, nắm ngược lại bàn tay cô.
Hai người cũng không không biết xấu hổ mà nắm tay nhau trở về, dù sao đây cũng là thời đại cấm kỵ, trên đường về họ không nói gì nữa, nhưng thỉnh thoảng lại nhìn nhau cười, cảm thấy ngay cả không khí cũng trở nên ngọt ngào.
Lúc về đến đại đội sản xuất Đại Lao Tử, đại đội đang ồn ào, náo nhiệt vô cùng.
Chân mày Yến Thiếu Ngu khẽ động, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ: "Xảy ra chuyện gì thế nhỉ?"
Anh muốn đi thẳng, không muốn tự nhiên đâm ngang, không thì không cách nào yên tâm.
Ngược lại, Cố Tiểu Tây rất bình tĩnh, theo âm thanh nhìn về phía chỗ chăn nuôi, nói: "Chắc là đại đội đang phát lương thực, anh cũng biết, tình hình năm nay khác, lương thực phải chia đều, xảy ra chút chuyện cũng là việc bình thường, không sao đâu, chúng ta về nhà trước đi.
"
Yến Thiếu Ngu gật đầu, nhìn về hướng điểm thanh niên tri thức, định bụng quay lại để lấy đồ sau.
Anh không có nhiều hành lý, chỉ có một bộ chăn đệm và một ít đồ vệ sinh cá nhân.
Lúc trở lại nhà họ Cố, Cố Đình Hoài và Yến Thiếu Ly đang bận rộn ở ngoài sân, hóa ra là mở hầm, chuẩn bị mang củ sắn và một ít cải thảo khoai tây được chia cho vào hầm.
"Anh cả!" Vừa nhìn thấy Yến Thiếu Ngu, Yến Thiếu Ly đã vui vẻ tiến lên đón.
Yến Thiếu Ngu ừ một tiếng, hỏi: “Thiếu Ương và Tích Hoài trở về chưa?”
Yến Thiếu Ly cười híp mặt, gật đầu: “Về rồi ạ, đang nằm ở trong phòng đọc sách với anh ba Cố, em thấy tâm trạng của anh hai không tệ, hẳn là sẽ mau bình phục thôi.
"
Yến Thiếu Ngu gật đầu, bước vào sân, nói với Cố Đình Hoài: "Anh cả Cố, khoảng thời gian này vất vả cho anh rồi.
"
Cố Đình Hoài quay đầu nhìn Yến Thiếu Ngu, cậu thanh niên này vóc dáng rất cao, đứng một chỗ với anh ấy còn cao hơn anh ấy nửa cái đầu, khuôn mặt rất đẹp trai, mắt hoa đào, sống mũi cao, môi lúc nào cũng đỏ tươi, đẹp hơn cả phụ nữ.
Tâm tình anh ấy có chút phức tạp, gật đầu, nhìn qua Cố Tiểu Tây.
Nhìn một cái, cảm xúc phức tạp cũng dịu đi một chút, dù sao dung mạo của cô cũng không kém người ta mấy, nếu không đứng một chỗ sẽ không xứng đôi, đúng chứ?
Cố Tiểu Tây nhận ra ánh mắt của anh ấy, vẻ mặt có chút nghi ngờ.
Cố Đình Hoài vội vàng rời mắt, khách sáo nói: "Mấy ngày nay ở bệnh viện cậu cũng mệt mỏi rồi, mau về phòng nghỉ ngơi đi.
"
Yến Thiếu Ngu lắc đầu: “Mọi người đang muốn cất mấy thứ này vào hầm à? Để em.
"
Nói xong, anh chống tay một cái, nhẹ nhàng nhảy vào trong hầm, quan sát một lúc, đưa tay về phía Cố Đình Hoài: “Anh cả Cố, anh đưa giỏ cho em là được.
".