Mấy ngày nay cô luôn chờ cảnh sát nhân dân hoặc bí thư chi bộ đến tìm hiểu tình hình vụ việc Điền Tĩnh nhưng vẫn không thấy ai tới cửa, mấy ngày trôi qua rồi, không biết có phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không.
Tống Kim An và Hoàng Thịnh, cũng chưa trở về.
Vài ngày không lên huyện, cảm giác tin tức bế tắc, thôi, đợi ngày kia cô vào huyện đưa đồ cho Yến Thiếu Ngu thì đi nghe ngóng một phen, tới đồn công anh hỏi han tình hình.
Nhân chứng, vật chứng đều bày ra đấy, Điền Tĩnh mà trốn được trách phạt thì cũng không hay lắm nhỉ?
…
Buổi tối, Cố Tiểu Tây có một giấc mơ, là một cảnh từng xảy ra ở hiện thực.
Kiếp trước, ruộng sắn bị Điền Tĩnh phát hiện, các xã viện của đại đội sản xuất Đại Lao Tử cùng nhau lên núi đào sắn, cô cũng không ngoại lệ, dù lúc đó còn chìm trong đau khổ cha bị bắt, cả ngày đều trong trạng thái hoảng hốt.
Ngày ấy, cô theo lệ thường đeo giỏ trúc lên núi, tình cờ đụng phải Yến Thiếu Ngu.
Lúc đó cô đã kết hôn rồi, cũng không trò chuyện gì với Yến Thiếu Ngu, chỉ xem anh như người dưng từng gặp vài lần.
Thấy cô, vẻ mặt anh vô cùng lạnh lẽo, xem cô như không khí, quay người lên núi.
Cô đã không còn tâm tư thiếu nữ đi so đo với Yến Thiếu Ngu, hai người một trước một sau bước đi, im lặng không lên tiếng.
Chẳng biết đã qua bao lâu, cô nghe thấy tiếng bước chân truyền đến từ cách đó không xa, cho rằng là xã viên của đại đội nên không nghĩ nhiều, cũng không quay đầu lại.
Ngờ đâu Yến Thiếu Ngu đi đằng trước bỗng xoay người, hét lên với cô: “Chạy mau!”
Cố Tiểu Tây co chân chạy theo bản năng, núi rừng hoang vu, lúc đó cô chỉ nghĩ đứng gần Yến Thiếu Ngu một chút thì mình sẽ an toàn hơn một chút.
Thế nhưng, cô mới chạy vài bước, một tràng tiếng súng nổ vang lên, bên hông đau nhức dữ dội khiến cô loạng choạng té ngã xuống đất, cả người dính đầy bùn đất, máu tươi thấm ra ngoài.
Cô đau dữ dội, nhanh chóng ngất đi, sau đó thì không biết gì hết.
Lúc tỉnh lại, Cố Tiểu Tây đã ở bệnh viện, mặc dù không rõ lúc đó trên núi đã xảy ra chuyện gì nhưng cô biết không thoát khỏi liên quan với Yến Thiếu Ngu.
Anh thật sự không trốn tránh trách nhiệm, bỏ tiền ra lực, vẫn luôn chăm sóc cô đến khi ra viện.
Khi ấy Nhậm Thiên Tường đang hú hí với Điền Tĩnh, làm gì có thời gian quan tâm cô nằm viện hay không?
Ở viện một khoảng thời gian, cô cũng xem như quen thuộc với Yến Thiếu Ngu hơn, chẳng qua anh rất ít nói, hầu hết đều là cô nói, anh lắng nghe.
Khi đó trong lòng cô đang phiền muộn vì chuyện chăm sóc Cố Chí Phượng nên khó tránh khỏi nhiều lời, anh đều im lặng nghe hết.
Sau khi ra viện, quan hệ của hai người lại khôi phục như xưa, gặp mặt nhau cũng không nói nhiều.
Nhậm Thiên Tường bị Điền Tĩnh lạnh nhạt, trong lòng không được như ý, cứ cách ba, năm ngày lại đánh cô.
Cũng không lâu sau, anh cả Cố Đình Hoài vì cô mà đâm chết Nhậm Thiên Tường.
Cô vẫn cho rằng Yến Thiếu Ngu lưu lại bệnh viện chăm sóc mình bởi vì cô ‘trời xui đất khiến’ chắn đạn giúp anh, về sau hai người sẽ không còn giao thoa gì nữa.
Không ngờ, trước khi anh rời đại đội đi nhập ngũ đã để lại cho cô một khoản tiền lớn.
…
Cố Tiểu Tây ngồi dậy, lau mồ hôi ướt sũng trên trán.
Cô cũng không biết tại sao lại mơ thấy chuyện xa xưa thế này, hay bởi vì ngày nghĩ nhiều quá nên đêm mới nằm mơ? Hay do chuyện này đã sắp xảy ra nên ông trời muốn cảnh cáo cô?
Nhìn thoáng qua Yến Thiếu Ly đang ngủ say cạnh mình, cách đó là Yến Thiếu Đường, cô khẽ mím môi, đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.
Cô khoác thêm áo ngồi ở ngưỡng cửa, nhìn sắc trời trắng xóa do tuyết rơi bên ngoài, lòng đang nôn nóng khó yên cũng bình tĩnh lại, cô sợ cái gì? Kiếp trước và kiếp này đã hoàn toàn khác biệt.
Kiếp trước Yến Thiếu Ngu không xảy ra chuyện gì, mà cô trúng đạn cũng đâu có chết, kiếp này lại có năng lực chữa trị, chỉ cần còn một hơi thở thì cô vẫn có thể cứu sống, thật sự không cần phải tốn công tốn sức vì chuyện này.
Tất cả đều đã thay đổi, chuyện xưa sẽ không xảy ra nữa..